Cho đến cuối cùng, cái mà Lưu Ức Điềm nghe được chỉ là tên người khác.
Có đôi lúc cậu bé thật sự nghĩ mình là Điềm Điềm, hoặc cũng có thể là do cậu đã tự xem mình là Điềm Điềm quá nhiều lần.
Cho nên ngôi nhà ma của cậu bé mới có tên là “Nhà ma Điềm Điềm”.
Thẩm Tiếu Tiếu đặt điện thoại di động xuống, cảm thán thở dài.
“Cũng chẳng biết nên nói gì, thôi thì mắng Lưu Chính Hưng vậy, đồ đàn ông thối! Đồ đáng bị chém trăm ngàn mảnh!”
Nói xong Thẩm Tiếu Tiếu lấy cái bánh mì nhân đậu đỏ ra, cắn một miếng lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT