Trước khi trả lời câu hỏi, Khương Yếm ngừng viết và nhìn sang dòng sông dập dềnh.
Bên bờ sông có rất nhiều người, đám đông chen chúc trong bóng tối. Bọn họ cùng nhóm các cô gái đều mặc áo dài màu trắng như ánh trăng, trong mắt họ không hề có oán hận, cũng không có sự sợ hãi khi đối mặt với thứ không biết rõ. Mỗi người bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, âm thầm hy vọng, cầu nguyện điều kì diệu sẽ xảy ra.
Thôn dân Đào Nguyên có cảm giác thần tính của riêng họ.
Mà loại thần tính này không thể nào tu luyện được, nó chỉ có thể được di truyền bẩm sinh, từ truyền thừa của Ngưu Tiên.
Bởi vì từ nhỏ mỗi người đều có sẵn thần tính, nên phẩm chất họ thanh cao. Họ sẽ không oán hận vì con mình không được chọn, cũng sẽ không vì để một đứa trẻ không bị lựa chọn mà âm mưu bí mật. Cho dù vô tình biết được sự thật thì theo bản năng họ cũng sẽ chọn cách che giấu nó.
Họ không vì người thân của mình mà cảm thấy không cam lòng, cũng không phẫn nộ vì đã sinh ra ở ngôi làng này, họ là con người nhưng lại không giống con người…
Phẩm chất của họ vĩ đại, lớn lao, thế nhưng lại không chân thật, bởi lẽ họ chưa bao giờ thực sự hòa nhập vào thế giới này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT