“Khi đó Bình Bình bị chặt tay chân, bị tiêm thuốc ức chế sinh trưởng trong thời gian dài, thân thể vốn đã rất nhỏ nhưng vẫn dần dần lấp đầy bình hoa. Mỗi lần chiếc bình lớn lên lại kèm theo tiếng gõ cửa lặng lẽ và tiếng vang rất khó chịu. Đó là âm thanh chỉ cần nghe thôi cũng thấy đau lòng. Em thấy hơi tội nghiệp cho em ấy. Em nghĩ mình có thể chịu được tiếng khóc của em ấy, nhưng em ấy không bao giờ khóc trước mặt em nữa."
"Bình Bình không thích em, em ấy chỉ lẳng lặng rơi nước mắt trước mặt Nhạc Dao, em ấy coi Nhạc Dao như chị gái mình, và đối xử với Tiểu Gia, Tiểu Thiên như bạn thân nhất, còn em là nhân vật phản diện với em ấy."
"Một thời gian rất lâu sau đó, sau khi em cố gắng kiên trì thể hiện tình cảm của mình, quan hệ giữa em và Bình Bình trở nên tốt hơn, chúng em đã học được rất nhiều điều, em ấy cũng học được cách mắng chửi em, có khi em còn không cãi lại được em ấy, em ấy quá đáng lắm, còn đáng ghét hơn em nữa."
Khương Yếm nhìn Nhạc Nhất, Nhạc Nhất cúi đầu, đung đưa chân.
Cô bé không nói dối.
Vì vậy Khương Yếm hỏi cô bé: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn em được đào tạo để biểu diễn, nhưng Tưởng Hà bắt đầu gặp phải chướng ngại vật ở khắp mọi nơi, và một rạp xiếc như thế này được tạo ra do lạm dụng thì không thể lên sân khấu, nên bà ta cứ di chuyển liên tục. Sau đó, bà ta tình cờ biết được địa điểm biểu diễn ngầm và đưa bọn em đến đó."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play