Xuyên Qua Trùng Tộc Gặp Được Tuyệt Mỹ Thượng Tướng

Mới gặp


7 tháng


Không hiểu vì lý do gì, Giang Vũ trong lòng căng thẳng, nhìn trùng ở giữa làm đạn pháo đầy lo lắng.

Nhóm trùng cái nhìn vị trí tro bụi dày đặc, mỗi người đều cười điên cuồng, trùng cái dẫn đầu cười càng dữ tợn: “Ha ha ha ha ha ha ha… Thượng tướng Ayer, ngươi có phải hơi quá tự tin rồi không? Cảm thấy mình là một trùng cái liền có thể…”

Tro bụi tản đi, tiếng cười của trùng cái dẫn đầu liền ngưng bặt, trùng cái khác cũng đều là một biểu tình không thể tin nổi.

Ở trung tâm lửa đạn, một đôi cốt cánh màu vàng kim có chút vết tích bị đạn pháo nổ, thu lại cốt cánh, Ayer hoàn hảo không chút hao tổn đứng ở nơi đó, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhạt.

Giang Vũ theo đó nhìn lại, cặp mắt màu lam lạnh lẽo giống như băng sương, dường như có loại uy áp cùng khinh miệt trời sinh của người bề trên.

Tóc vàng mắt lam, biểu tình lạnh nhạt biểu tượng cùng với xưng hô thượng tướng Ayer, Giang Vũ cuối cùng cũng từ trong trí nhớ phủ đầy bụi của mình nhớ ra. Đây là một câu nói được nhắc đến ở phần ngoại truyện, thượng tướng ưu tú trẻ tuổi nhất đế quốc tân thời đại - Ayer Nạp Khắc.

Giang Vũ ánh mắt sáng ngời, được cứu rồi! Huhuh X﹏X cuối cùng cũng được cứu rồi.

Trùng cái còn đang khiếp sợ trước hành động của Ayer, lải nhải nói: “Kẻ điên…” Cốt cánh của trùng cái là vũ khí có lực sát thương cực lớn là không sai, nhưng trình độ mẫn cảm cũng cao không chỉ gấp vài lần, lấy cốt cánh dùng để làm lá chắn lượng tử, còn có thể sắc mặt không đổi cười đi ra!

Hoàn toàn chính là một kẻ điên! Quỷ mới biết Ayer còn có dây thần kinh cảm nhận đau hay không.

Trùng cái trong mắt hiện lên tàn nhẫn, hết cách rồi, đi đến bước này rồi ngoại trừ liều mạng cũng không còn cách nào khác: “ Thất thần cái gì! Mau tiến lên đi!”

Những trùng cái khác lúc này mới phản ứng lại, một đám cắn răng cùng tiến lên quần ẩu Ayer, thân hình Ayer ở giữa mấy trùng cái không ngừng biến hóa, năng lượng vừa rồi đoạt được ở lúc pháo lượng tử nổ cũng đã dùng xong rồi.

Ayer nghiêng người tránh thoát một viên đạn, tiện tay đối với trùng cái còn không có quá vai y trước mặt đánh gục, giơ tay giải quyết mấy trùng cái có ý đồ tiến lên.

Trùng cái dẫn đầu lùi lại về phía sau, từ trong một cái hộp giấu kín lấy ra một ống tiêm có ánh sáng màu xanh nhạt, nhìn thấy thế trái tim Giang Vũ kinh hoàng mà đập thình thịch, một loại dự cảm không lành dâng lên.

Trùng cái dẫn đầu đem ống tiêm giấu ở tay trái, tay phải cầm một khẩu súng lượng tử vọt lên. 

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ….Giang Vũ trong lòng cảm thấy cái ống thuốc tiêm kia không chừng là loại đồ vật hại người, hơn nữa còn tỏa ánh sáng màu xanh lục, nói không chừng là một loại vũ khí sinh học….?

Mắt thấy trùng cái bên cạnh đã không địch lại mà ngã xuống, trùng cái dẫn đầu cùng Ayer đánh lên, nhưng hiển nhiên trùng cái chống trả lại Ayer phi thường cố sức.

Giang Vũ buộc chính mình bảo trì bình tĩnh, chính mình loại cảnh tượng nào mà chưa thấy qua….Được rồi, quả thật là chưa thấy qua! 

Đè lại cảm giác khẩn trương, Giang Vũ cảm thấy chính mình không thể trơ mắt nhìn thượng tướng của đế quốc cứ như vậy mà trúng bẫy, thừa lúc hiện tại không có trùng nào trông coi, một đám đều ngã ở trên đất, khẽ khàng yên lặng mà sờ đến một hộp súng ống đạn dược bên cạnh. 

Từ trong hộp lấy ra một khẩu súng lượng tử, Giang Vũ hiện tại vô cùng cảm kích chính mình thời trẻ tuổi ngược xuôi có thói quen mỗi việc làm một chút.

Hiện lại liền có ích, anh từng làm hỗ trợ viên trong một phòng tập bắn súng cũng đã từng chạm vào súng mấy lần, xác suất trúng đích còn không tồi.

Giang Vũ một bên hồi tưởng phương thức những trùng cái đó sử dụng súng ở trong đầu một bên tay nhanh chóng thao tác.

Cuối cùng, ở thời điểm trùng cái dẫn đầu âm hiểm cười to giống như không muốn sống mà nhào lên Ayer.

“Đoàng—” một tiếng, đạn lượng tử xuyên qua cánh tay trái của trùng cái, ống thuốc tiêm rơi xuống đất, trong mắt trùng cái hiện lên một tia mê mang cùng không thể tin tưởng.

Ayer thời điểm nhìn thấy ống thuốc kia ánh mắt liền tối sầm lại. 

Đem thuốc ức chế tùy thân mang theo cho trùng cái uống, Ayer nhìn về phía trùng vừa nổ súng. 

Nơi xa, ở sau tảng đá tối tăm, trùng đực tóc đen mắt đen, tay còn đang run nhè nhè, hơi thở hổn hển, hình như đang sợ hãi.

Nhưng mà….Trùng đực? Thật cảm kích trùng đực này có dũng khi nổ súng còn đồng thời không có trúng mình, trong lòng bỗng chốc có chút phiền muộn. 

Sớm biết như này thì mình đã đem phó quan nhát gan kia tới, hiện tại việc trấn an trùng đực còn phải tự mình làm.

“Các hạ”. Cứ việc nội tâm không muốn, nhưng Ayer vẫn là mỉm cười đi đến chỗ Giang Vũ, ân cứu mạng dù sao cũng là sự thật: “Thực cảm tạ ngài đã ra tay trợ giúp ta, hiện tại, xin phép cho ta được mang ngài ra khỏi phiến rừng rậm nguyên sinh này, nơi này rất nguy hiểm.”

Giang Vũ nhìn Ayer đón ánh mặt trời đi tới, chỉ cảm thấy y giống như là thiên sứ, chính mình cuối cùng cũng được cứu rồi…..

“Được, không cần khách sáo.”

Ayer hơi hơi nhướng mày, trùng đực nghe lời không có hành vi vô cớ gây chuyện làm y có chút kinh ngạc, bất quá rất mau hoàn hồn lại: “Nếu đã như vậy, mời theo sát ta, các hạ.”

Giang Vũ nghe vậy gật gật đầu đi theo phía sau Ayer, nhưng chưa đi được mấy bước Ayer liền ngừng lại.

Cảm thấy năng lượng dao động trong không khí, Ayer cảm thấy không ổn nhìn thoáng qua trùng cái mang theo thuốc ức chế, Giang Vũ cũng theo y nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt của trùng cái kia trở nên trắng dã, ánh sáng trắng tỏa ra càng ngày càng trắng.

Từ hôm qua Giang Vũ nhìn thấy trùng cái này vài lần, lần nào cũng bắt gặp trùng cái này cười âm hiểm, nhưng lần này trùng cái cất tiếng cười lại mang theo cảm giác điên khùng, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

“Ta là……Mồi…..”

Không đợi Giang Vũ nghe rõ ràng, Ayer bay nhanh xoay người lại, một tay nắm lấy cánh tay Giang Vũ, một tay ôm eo, thấp giọng ở bên tai Giang Vũ nói: “Xin lỗi, các hạ”

Vừa nói xong, một luồng sáng trắng đến chói mắt phát nổ, trùng cái tự bạo.

Giang Vũ bỗng nhiên ý thức được, ngoại trừ cái này, anh còn phát hiện ra trước mắt có một bóng ma rơi xuống.

Ayer triển khai cốt cánh màu vàng kim nhạt nhạt, hiện ra tư thái bảo hộ vây quanh Giang Vũ. 

Dưới ánh mặt trời, lần này Giang Vũ phát hiện ra, cốt cánh màu vàng kim nhạt rất đẹp, màu sắc rực rỡ lấp lánh, trên đó còn có phù văn thần bí mà cổ xưa giống như ma chú.

Con ngươi màu lam của Ayer như là biển rộng, ôn nhu mà thần bí.

Chờ vụ nổ qua đi, Ayer buông Giang Vũ ra, trong lòng đang nghĩ làm sao để giải thích với sinh vật trùng đực vừa ngu xuẩn vừa vô lý về chuyện chính mình vì để bảo vệ tính mạng của anh mới đụng vào anh.

Giang Vũ rũ mắt nhìn Ayer, bình tĩnh lại một chút tâm tình rung động, chân thành nói: “Ayer thượng tướng, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Ayer sửng sốt, mắt đen của trùng đực giống như là hắc diệu thạch thuần túy, là phi thường chân thành cảm ơn.

Ayer cảm thấy chính mình phảng phất như bắt gặp kính nể trong mắt trùng cái tân binh mỗi năm bị chính mình đánh phục. 

Thực tế trong mắt Giang Vũ chính là kính nể, mặc cho ai sau khi được một vị thượng tướng tuyệt đẹp đối xử ôn nhu lại có sức chiến đấu cực mạnh cứu mà không kính nể chứ? 

Giang Vũ cảm thấy, nếu mà ở hiện đại, phản ứng của cư dân mạng còn khoa trương hơn anh nhiều.

Thật không dám giấu diếm, một loạt các hành động của Ayer làm cho nội tâm anh rung động điên cuồng, hơn nữa bản thân anh là một người đồng tính.

Tuy nhiên, lúc Giang Vũ đọc ngoại truyện còn nhớ rất rõ ở một đoạn giới thiệu ngắn gọn đã viết Ayer chán ghét xã hội hùng tôn thư ti, phỏng chừng cũng rất chán ghét hôn nhân cùng trùng đực.

Cho nên cho dù có nhất thời có hảo cảm, Giang Vũ vẫn quyết định làm một trùng đực có lễ phép không quấy rầy trùng.

Rốt cuộc là người đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc.

Ayer hơi hơi gợi lên khóe môi, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn, thanh âm ôn hòa: “Không cần khách sáo, các hạ, đây à chuyện ta nên làm.”

“Nguy hiểm đã được giải trừ, mời ngài theo ta rời đi rừng rậm này.”

“Được.” Thanh âm Giang Vũ có chút vui sướng vang lên.


Hai trùng đi một đoạn đường liền đụng phải đám quân thư lúc trước bị cuốn lấy, Ayer đem phản quân chưa kịp tiêm thuốc ức chế trong đó còn có một quân thư công đạo vài câu, theo sau nhìn về phía Giang Vũ.

Giang Vũ tò mò chớp chớp mắt, đảm bảo rằng chính mình không gặp rắc rối gì.

Liền thấy Ayer dò hỏi quân thư ở đây xem có ai nhận thức Giang Vũ không, tất cả quân thư ở đấy thời điểm nhìn thấy trùng đực liền xao động lên, chỉ là ngại với quân huy không dám làm loạn hoặc là nghị luận.

Chuyện này, trong đội ngũ náo nhiệt giống như một giọt nước làm nổ tung chảo dầu.

“Trùng đực! Đời này ta còn chưa có gặp qua trùng đực.”

“Thôi đi, ngươi mới sống bao lâu, ta mới gặp qua vài lần, nhưng mà vị các hạ này lớn lên cũng quá đẹp rồi.”

“Vẫn là tóc đen mắt đen thực đặc biệt! Đôi mắt xinh đẹp giống như là hắc diệu thạch.”

“Trùng đực đẹp như vậy vì sao không có đăng ảnh chụp lên trên diễn đàn?”

“Đúng vậy, lúc trước chưa thấy bao giờ.”

“......”

Ayer đại khái nghe một chút, sàng lọc một đám lời nói thảo luận, rút ra kết luận, không có trùng nào biết trùng đực này.

Trùng đực ở đế quốc rất thưa thớt, phần lớn đều sẽ ở tài khoản trên trang web đăng ảnh của chính mình, quần thể fans rất khổng lồ.

Chỉ có cực nhỏ quý tộc chú trọng mới rất ít chia sẻ hoặc là không chia sẻ ảnh chụp, nhưng là trùng đực quý tộc không chia sẻ ảnh chụp cơ hồ cũng trùng trùng đều biết.

giang Vũ nghe các trùng cái khích lệ cùng những ánh mắt nóng bỏng, có chút xấu hổ hướng phía sau Ayer tráng né.

Đọc tiểu thuyết biết đến sự nhiệt tình của trùng cái, nhưng không nghĩ tới ánh mắt cùng lời nói còn có thể…. cởi mở như vậy.

“Im lặng.” Ayer nhìn trùng đực xấu hổ đến không biết trốn tránh như nào, ra tiếng ngăn cản đề tài càng ngày càng đi quá xa, sắp xếp cho nhóm quân thư tiếp tục trở về, quay đầu lại hỏi: “Các hạ, không biết ta nên xưng hô với ngài như thế nào?”

Giang Vũ nhìn thấy nụ cười nhạt nhạt của Ayer cùng với anh mắt có thể nói là lạnh nhạt mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Giang Vũ, Giang trong nước sông, Vũ trong nước mưa.”

Ayer cười nhạt: “Giang Vũ các hạ, trước mời theo ta đến quân hạm làm đơn giản kiểm tra thân thể một chút được không? Lan Hải Tinh với Đế Tinh khoảng cách xa xôi, hiệp hội bảo vệ trùng đực khả năng phải mất một ít thời gian mới tới nơi này được.”

Giang Vũ nghe Ayer giải thích xong, gật gật đầu.

Nghĩ đến hành vi của hiệp hội bảo hộ trùng đực trong tiểu thuyết bức vai chính “nạp thiếp”, Giang Vũ yên lặng nghĩ, hiện tại là tân thời đại chắc là không đâu ha…..Nếu có mà nói, xin cho anh cả đời đều không cần nhìn thấy người của hiệp hội bảo hộ trùng đực!”

Nghĩ đến thân thể nhu nhược không tự gánh vác của trùng đực, cứ việc biểu hiện của Giang Vũ từ khi xuất hiện đến giờ đều rất bình thường, nhưng vì để không chọc đến chút phiền toái không cần thiết, Ayer phái phó quan của mình lái một loại phi thuyền nhỏ đến, mang theo Giang Vũ về quân hạm.


Trong quân hạm, một trùng cái xinh đẹp mặc một thân áo blouse trắng đi tới, trong tay còn cầm báo cáo kiểm tra đo lường: “Kết quả đã có, cùng tin tức tố ở chợ đen lưu hành giống nhau như đúc, mục đích của hắn đoán chừng là muốn cho người nghiện.”

Dừng một chút, trùng cái tiếp tục nói: “Hơn nữa, cái ống thuốc này độ dày của tin tức tố so với cái được lưu hành ở chợ đen còn cao gấp đôi.” 

Khóe miệng Ayer xả ra một tràng cười khinh miệt: “Lại là chút thủ đoạn dơ bẩn này, giống như đám chuột nhắt ở cống ngầm.”

Hách Đệ Na lo lắng sốt ruột: “Anh, cái này nếu là rơi đánh rơi xuống, thượng tướng có thể hay không…..” Thành nghiện thậm chí hủy hoại quân đồ.

Hách Đệ Lợi lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm.”

Ayer thấy hai anh em rầu rĩ không vui, khơi ra đề tài làm bọ họ cảm thấy có hứng thú, dời đi lực chú ý: “Trùng đực kia thế nào rồi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play