Xuyên Qua Trùng Tộc Gặp Được Tuyệt Mỹ Thượng Tướng

Mới gặp


7 tháng


Hà Châu mùa thu lại đến, thảo nguyên một mảnh hoang vắng, nhưng phía nam lại có cảnh tượng thu hoạch, một tia sáng cuối cùng từ chân trời chạm tới áng mây chiếu sáng cánh đồng.

Nhìn cánh đồng lúa mì vàng óng trĩu nặng khiến những người nông dân mỉm cười. Hôm nay là mùa thu hoạch, những cơn gió mát lạnh lúc chiều tối thôi tới như xua tan đi cái mệt nhọc lúc ban ngày. 

“Tiểu thư Giang gia….” Một người phụ nữ ngồi khoanh chân trên sườn núi lớn tiếng gọi.

Gần bờ suối xa xa, Giang Vũ đang xua đàn vịt đi kiếm ăn bên ngoài về nhà, nghe thấy tiếng gọi tìm theo nhìn lại, cười đáp: “Thím Hồng, thím ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ăn rồi.” Người phụ nữ được gọi là thím Hồng đi nhanh lại gần, mang theo một chiếc giỏ phủ vải đỏ.

"Ai chà"." Thím Hồng đi vào vừa thấy, không nhịn được mỉm cười vui vẻ, đứa nhỏ này lớn lên tuấn tú, làm cho người ta thích: “ Mấy hôm trước may có cháu đưa con gái thím đi khám bác sĩ nửa tiếng, thật sự cảm ơn cháu, nhiều ngày nay vội vàng chăm sóc con cái, chưa có chút thời gian rảnh rỗi nào.”

“Này là thím không phải.” Thím Hồng đưa chiếc giỏ trên thay cho anh rồi nói tiếp: “Vừa nãy mới nhớ tới, cháu đừng trách thím nha.” 

Thím Hồng kéo ra một góc tấm vải đỏ, bên trong đều là đường đỏ với trứng gà.

Nhà thím Hồng chuyên làm đường đỏ, Giang Vũ vừa nhìn màu sắc liền biết thím là chọn loại tốt nhất cho mình vội vàng từ chối khéo: “Thím Hồng thím như vậy không phải là quá khách sáo với cháu rồi sao? Cháu chỉ…”

“Ôi dào.” Thím Hồng lớn tiếng, trực tiếp ngắt lời Giang Vũ: “Nhà thím chỉ có một đứa con gái như vậy thôi, mới 6 tuổi, thực yêu thương. Nếu không phải có cháu giúp đỡ không biết là sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

“ Mấy thứ này chỉ là chút tâm ý. Nghe nói nhà cháu không có nuôi gà, để hôm khác thím nói ba đứa nhỏ giết cho cháu con gà mà hầm canh tẩm bổ, tốt lắm!”

“Thím Hồng….” Không đợi Giang Vũ từ chối, thím Hồng với khuôn mặt tươi cười chạy về nhà. 

Thím đang giặt quần áo bên cạnh nhìn cũng cười nói: “ Tiểu thư Giang gia, nhận đi. Chị Hồng ý à, chỉ có khi cháu nhận chị ấy mới yên lòng, huống hồ mẹ cháu ngày trước giúp thôn chúng ta nhiều như vậy, chút đồ này có là gì đâu? Một chút tâm ý của gia đình nông dân thôi.”

Giang Vũ bất đắc dĩ trong lòng lại ấm áp, đành phải nghĩ về sau có cơ hội sẽ giúp thím Hồng nhiều hơn chút, đáp lại: “Cảm ơn thím đã khen, thím thay cháu cảm ơn thím Hồng với, thím ấy đi nhanh quá cháu còn chưa kịp nói cảm ơn với thím ấy.”

“Ai, được rồi, mau về nhà đi, trời sắp tối rồi đó.”

“Tạm biệt thím.”

"Được rồi được rồi, tạm biệt"."

Giang Vũ là một nam nhân, thời trẻ vào thời điểm ở trong thành phố có giao tranh học được chút võ thuật cũng viết qua văn án* trùng hợp gặp được may mắn có được một khoản tiền, mua được một phòng nhỏ, cho thuê lấy tiền về nông thôn sống cuộc sống an ổn qua ngày.

*văn án (nguyên tác là 写过文案) mình k rõ đây là công việc gì, bàn nào biết nói mình với nha.

Giang Vũ năm tuổi đã rời đi, khi trở về lại, cũng xem như là người đã về hưu. 

Lúc vừa trở về, mấy người phụ nữ ở đầu thôn đều hết lời khen ngợi, thân hình Giang Vũ thon dài da trắng nõn, đôi mắt lạnh lùng, nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, ôn nhuận như ngọc. 

“Cậu ấy so với mẹ mình còn xinh đẹp hơn đúng không?”

“Giống như một tiểu thư.”

“Giống một tiểu thư xinh đẹp.”

“Giống như là tiểu thư của Giang gia vậy.”

“Này, nói thế không sợ chọc giận người ta à?” Một người phụ nữ trong đó lo lắng lên tiếng, rốt cuộc đàn ông nông thôn đều không thích bị nói là xinh đẹp. Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc nãy nhiệt tình khen ngợi quá không nghĩ tới chuyện này. 

“Không sao đâu.” Giang Vũ nheo mắt cười: “Hiện tại trong thành phố không có định kiến về vẻ ngoài của giới tính, nam có thể xinh đẹp, nữ cũng có thể xinh đẹp. Cảm ơn các thím đã khen.”

“A-----” mọi người đều không nghĩ tới Giang Vũ ở đây, nhưng khi nghe được câu nói của anh nụ cười lại quay lại trên những khuôn mặt ấy.

Từ đó tiểu thư Giang gia liền trở thành biệt danh mọi người dùng để gọi Giang Vũ.

_________

Đêm đã khuya, ngoài của sổ có tiếng ve kêu thưa thớt, Giang Vũ đem giỏ thím Hồng cho cất đi, cuối cùng nhìn thoáng qua đàn vịt anh nuôi, dọn dẹp nhà cửa một chút, đem cổng khóa lại kỹ càng.

Buổi tối hôm nay Giang Vũ không có nấu cơm. Luộc một quả trứng gà, cắt một miếng bánh đường đỏ nhỏ, nhìn màu đỏ sậm tan ra trong nước, Giang Vũ khuấy đều, đổ đầy một bát. Hương vị ngọt ngào, hơi ấm chảy dọc theo trái tim tới khắp toàn thân.

Trên tầng hai, Giang Vũ đem văn án đã nhận viết xong, nằm trong ổ chăn chọn một quyển tiểu thuyết để đọc.

Ngoài cửa sổ bắt đầu tí tách tí tách rơi xuống những hạt mưa nhỏ. Ở trong ngôi nhà nhỏ của mình, nằm trong ổ chăn ấm áp đọc tiểu thuyết là ước mơ lớn nhất của Giang Vũ khi còn trẻ muốn thực hiện.

[ Lần cải cách thứ hai, trùng cái rốt cuộc cũng không dễ dàng nghênh đón ánh sáng mỏng manh, tính mạng của bọn họ sẽ không bao giờ bị xem nhẹ như cỏ rác.

Anh chị em của bọn họ rốt cuộc sẽ không chết ở dưới cái gọi là quy tắc, trùng thần chiếu cố. 

Hoàn toàn văn.]

Đọc xong tiểu thuyết, Giang Vũ đối với một kết thúc có hậu như này vô cùng hài lòng, chỉ là những trùng cái bị chết thảm thực vô cùng đáng tiếc.

Giang Vũ bỏ điện thoại xuống, cảm thấy buồn ngủ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đêm nay ngoài ý muốn rất yên tĩnh, không biết từ khi nào tiếng côn trùng kêu vang cũng đã không nghe thấy nữa.

Bóng đêm mông lung, mưa bụi dần dần dâng cao.

Nơi xa thôn trang yên tĩnh, một ngôi sao băng lặng lẽ bay ngang qua, tấm đệm chăn vốn phồng lên đã trở lên phẳng lì.

Cùng lúc đó, tại một thiên hà ở tương lai hàng tỷ năm sau, trong một khu rừng nguyên sinh của sao Lan, ngôi sao băng phát ra ánh sáng xanh nhạt lóe lên. Trong một hẻm núi, một bóng người với mái tóc đen và đôi mắt đen từ không trung xuất hiện trong giữa biển hoa màu lam. Đây là một diện mạo hiếm thấy ở Trùng tộc.

Giang Vũ chỉ cảm thấy mình ngủ càng ngày càng lạnh, bên tai còn có một âm thanh điện tử ngắt quãng nói: 

“Xuyên qua…Thành công…Đã sắp xếp thân phận…Ký ức liên kết thành công…Sắp xếp thông tin thành công…Tạm biệt ký chủ…..Chúc ngài may mắn.”

Giang Vũ bị lạnh tỉnh, khi tỉnh lại thấy một biển hoa màu lam cùng với những cánh hoa bay bay, phong cảnh đẹp xa hoa lộng lẫy, đầu óc quay cuồng.

Giang Vũ: “……!?”

Nhớ lại âm thanh nghe được trong lúc ngủ mơ, nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, Giang Vũ sao có thể còn không biết chính mình đây là đã xuyên không hay là bị hệ thống bắt tới, lại nhớ đến câu “Tạm biệt ký chủ” của hệ thống Giang Vũ liền tức giận đến nổi gân xanh. Hệ thống kia chỉ có mở màn cấp cho cái thân phận rồi trực tiếp bỏ chạy!

Dù tức giận đến đâu cũng đã vậy, Giang Vũ miễn cưỡng đứng dậy đi tới bên dòng suối, trên mặt nước, đôi mắt hẹp dài cùng khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, Giang Vũ ngây ngẩn cả người trong giây lát, nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, nốt ruồi đỏ ở trên thân thể đời trước xuất hiện trước mắt.

Đây cư nhiên là thân thể của anh.

Thời điểm nhận ra thân thể của bản thân, đôi mắt của Giang Vũ phát sáng, đồng thời trong nháy mắt đó một dòng ký ức không thuộc về anh dũng mãnh tràn vào trong não.

Hệ thống tìm cho anh một thân phận có chút thái quá nhưng lại rất hợp lý.

Giang Vũ thế mới biết thế giới mà chính mình xuyên qua thế nhưng lại là thế giới Trùng tộc, Trùng tộc không có nữ giới, tất cả trùng đều có bề ngoài đặc thù của nam giới ở Trái Đất, nhưng Trùng tộc có ba loại giới tính là trùng cái, á thư và trùng đực.

Trùng cái chủ quản quân sự, trên chiến trường oai phong một cõi, á thư chủ yếu làm các ngành nghề khác trong xã hội, trùng đực có thể ham ăn lười làm dựa vào trùng cái cưới về nuôi.

Xã hội này cái và á thư nhiều đực (hùng) ít, ở đế tinh một ngàn năm trước á thư cùng thư nô mạng như cỏ rác.

Thẳng đến mấy trăm năm trước một vị vĩ đại trùng đực cùng thư quân của hắn lãnh đạo một cuộc cải cách, hủy bỏ quy tắc của trùng cái, trùng con của vị trùng đực này sau khi lớn lên kế thừa tư tưởng của hùng phụ, lần cải cách thứ hai diễn ra thực nhanh chóng.

Từ đây, mệnh của trùng cái và á thư không còn bị tùy tiện đối đãi nữa, đối với trùng đực ngược đãi trùng cái cùng á thư mức độ nặng cũng sẽ bị xử phạt.

Sau khi cải cách Trùng tộc càng giống chế độ đa thê một chồng nhiều vợ ở thời cổ đại của Trái Đất, tuy có chế độ nhiều vợ nhưng mạng sống của giới cái cũng không thể coi thường.

Sau khi tiếp nhận nội dung giới thiệu bối cảnh, Giang Vũ chợt nhận ra đây là tiểu thuyết mà anh đọc xong trước khi ngủ, chẳng qua, hệ thống chọn cho anh thân phận cùng thời gian là mấy trăm năm sau khi cải cách.

Ở đây Giang Vũ là một con trùng đực cô nhi ở đế tinh, nhưng dựa vào ưu đãi trợ cấp của đế quốc cũng sống đến không tồi. Chính là sợ xã hội không muốn ra ngoài giao lưu, lần này anh ở trên mạng trúng được một phiếu du lịch ở một tinh cầu xa xôi, tinh cầu này phát triển không tốt lắm nhưng phong cảnh lại rất đẹp. 

Vì thế trùng đực sợ xã hội, cũng chính là thân phận giả mà hệ thống sắp xếp cho Giang Vũ, lấy hết can đảm vui vui vẻ vẻ ra ngoài du lịch.

Chỉ là anh-trùng đực không thích hướng dẫn viên du lịch địa phương, muốn tự mình đi khám phá rừng sâu, cứ như vậy bị lạc ở trong rừng rậm nguyên sinh. 

Có thể cái tính cách vô cớ gây rối cùng tự kiêu tùy hứng bị hệ thống đắn đo cân nhắc cẩn thận, rồi cuối cùng bị lạc trong rừng rậm nguyên sinh cũng là kết cục tiêu chuẩn của trùng đực tùy hứng tự làm tự chịu.

Nhưng là, ai tới nói cho anh biết làm sao để đi được ra ngoài!

Hệ thống là cái kẻ buôn người!! Bắt cóc người còn chưa tính, bắt xong liền chạy, cũng không nói cho anh như thế nào mới đi ra ngoài được, anh chẳng lẽ vừa mới xuyên qua liền phải ở chỗ này chịu lạnh sao?

Gió thung lũng thổi qua, nâng lên một mảnh cánh hoa màu lam, giống như là sóng biển cuộn trào, cánh hoa tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, giống như những con đom đóm đặc biệt tụ tập lại với nhau, dày đặc như những vì sao.

Giang Vũ chỉ cảm thấy bị gió lạnh thổi vèo vèo, chà xát cánh tay, bất đắc dĩ thở dài. 

Nhìn về phía trên cùng của thung lũng, theo lý mà nói, trùng đực liền tính bị lạc ở tinh cầu hoang cũng có vòng đeo tay trí năng có thể cầu cứu khẩn cấp. Nhưng thất bại ở chỗ hệ thống cái gì cũng trang bị cho anh, Giang Vũ thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được ngũ quan của bản thân so với trước kia trở nên nhạy bén hơn không ít, còn có một loại tin tức tố không thể giải thích được đang lưu chuyển trong cơ thể anh.

Khả năng là thân thể anh đang dần thay đổi theo hướng trùng đực.

Nhưng là! Hệ thống! Chính là không có cấp cho anh một cái vòng tay trí năng!

Để làm dịu tâm trạng, Giang Vũ từng bước một hướng về phía một đỉnh núi mà đi, cầu nguyện ở trong lòng không cần gặp gỡ mãnh thú, đồ vật linh tinh của Trùng tộc.

Thực vật ở nơi này cũng không giống ở Trái Đất, kết quả tốt nhất không chừng là mạo hiểm mấy ngày cuối cùng chết đói ở trong rừng, hoặc kết quả tệ nhất là đụng phải dã thú có sức chiến đấu khủng khiếp rồi trở thành cơm trưa của nó.

Hoặc có thể là, Giang Vũ an ủi chính mình nghĩ, vận may của anh bạo khởi gặp gỡ trùng có thể cứu chính mình, sau đó không bao giờ lặp lại hành vi tìm đường chết này nữa, an an ổn ổn sinh hoạt ở đế đô nhận trợ cấp. 

Điều hay nhất khi xuyên thành trùng đực là có một số khía cạnh ở trùng đực rất phù hợp với quan niệm sống của Giang Vũ.

Anh không có lý tưởng lớn lao gì, chỉ nghĩ bình bình đạm đạm sống vui vẻ là được, mạo hiểm gì đó anh không có hứng thú.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play