Hai người đi qua thấy nước trong ruộng đã cạn dần, trên nền cát vàng lợn cợn màu trắng nhạt, nhưng chỉ là một lớp mỏng. Ở đây tuyết cũng đang rơi, Cố Diệu không biết lớp trắng kia là tuyết hay muối, nàng nhúng tay một chút đưa lên đầu lưỡi liền nếm ra vị mặn, không phải tuyết mà là muối.
Hơn mười ruộng muối nhiều hay ít cũng xem như có thể làm ra, nhìn đến nhìn đi, hóa ra người làm đào ra muối nhiều nhất lại là Lưu Vĩ Trạm.
Lưu Vĩ Trạm vui sướng muốn điên.
Ruộng hắn đào rất bằng phẳng và nông, nghiêng về phía hồ nước, chỉ cần gió thổi qua nước trong hồ sẽ chảy vào, hết lớp này đến lớp khác, đợi nước mặn ngấm vào cát đủ rồi sẽ bốc hơi thành muối.
Lưu Vĩ Trạm kiêu ngạo: “Các ngươi nhìn xem, phát tài rồi! Cứ làm như thế này, đem nước trong hồ phơi hết ra đi!”
Chỗ này sẽ phơi được rất nhiều muối, quá giàu.
Lưu Vĩ Trạm cười to, cười một hồi hắn lại không cười được nữa, phơi ra được bao nhiêu muối thì liên quan gì đến hắn sao? Giàu hay không giàu cũng có liên quan gì đến hắn sao? Tiền kiếm được cũng đâu phải của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT