Cố Diệu ngồi xuống mép giường, dù khí lực Từ Yến Chu không lớn nhưng nàng cũng không rút tay ra.
Nàng lựa lời khuyên nhủ: “Từ Yến Chu, huynh đừng để lời đại phu trong lòng, lần trước còn có người nói huynh sắp chết, nhưng không phải bây giờ vẫn đang tốt đó sao.”
Bọn họ ở trên núi từ từ dưỡng bệnh, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, thời gian còn rất dài.
Thanh âm của nàng rất dịu nhẹ dễ khiến người ta sinh lòng tin tưởng, Từ Yến Chu gật đầu, chàng muốn ở bên Cố Diệu đến bạc đầu giai lão.
Cảm thấy tay Từ Yến Chu lạnh như băng, Cố Diệu liền nắm thật chặt, chàng tin thì tốt rồi, chỉ cần vui vẻ thân thể mới mau chóng khỏe mạnh.
Trời vẫn còn mưa, nhưng không còn nặng hạt như trước.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài phòng, Cố Diệu nhìn ra cửa sổ: “Huynh có nhìn thấy người cưỡi ngựa là ai không?”
Lúc đó nàng đang tập trung che mưa cho Từ Yến Chu, quay lưng lại không thể nhìn thấy, Từ Yến Chu còn hôn vào mắt nàng…
Nàng giật mình kinh ngạc, đợi phản ứng lại tiếng vó ngựa đã đi xa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play