Để tiết kiệm nến nên đã sớm bôi thuốc cho Từ Yến Chu, Cố Diệu thành thật nằm trên giường. Nàng không còn nằm vào mép giường nữa, bây giờ khoảng cách giữa nàng và Từ Yến Chu rất gần, có thể nghe thấy hơi thở của người bên cạnh, giống như chỉ cần động một chút là sẽ đụng phải.
Từ Yến Chu không buồn ngủ cho lắm, chàng nhân lúc Cố Diệu chưa ngủ liền nhấp miệng đề nghị: “Ta vẫn thấy ta có thể theo nàng đến hồ nước mặn.”
Tại sao Từ Ấu Vi được đi còn chàng thì không.
Cố Diệu cẩn thận trở mình: “Đợi khi nào khỏe hơn sẽ cho huynh đi.”
Tuy vết thương của chàng đã kết vảy nhưng tổn thương bên trong rất nặng, chừng nào uống xong thang thuốc này sẽ dẫn chàng đi hiệu thuốc Vân Thành xem lại.
Từ Yến Chu: “Ta thấy khỏe lắm rồi, cái gì cũng làm được.”
Cố Diệu: “Đúng vậy, huynh cái gì cũng làm được. Bắt thỏ, hái hồng, trèo đèo lội suối chạy nhảy khắp nơi, còn gì huynh chưa làm đâu.”
Từ Yến Chu lập tức ngậm miệng.
Nàng biết Từ Yến Chu không chịu được ngồi yên, một đại nam nhân phải mở to mắt nhìn muội muội mỏng manh yếu ớt đi nhặt muối, trong lòng nhất định rất gấp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT