Từ Ấu Vi ngửi thấy mùi thơm mà đi ra, nếu là trước đây mỗi bữa nàng chỉ ăn một bát nhỏ: “Tẩu tử, muội muốn một bát lớn, tràn đầy một bát lớn!”

Một bát mì, một thìa tương, sốt tương quện quanh sợi mình, bên trên có lớp trứng mỏng, ăn một miếng sẽ nếm được vị mằn mặn thơm lừng. Cố Diệu là người ăn ngon miệng nhất, dù không có thịt thì chỉ cần dùng trứng cũng xem như được ăn món mặn.

Nhưng nàng vẫn nhớ thương hương vị của thịt, nàng muốn ăn thịt kho tàu, thịt dê hầm, hiềm nỗi chỉ có tiền mới được ăn thịt.

Cố Diệu mở miệng nói: “Mẫu thân, ngày mai con muốn đến Vân Thành một chuyến.”

Nàng phải đi bán muối mua thuốc, nhân tiện tìm hiểu xem Vân Thành có động tĩnh nào không. Hoặc còn những ai muốn dùng bức họa để tìm bọn họ.

Từ Yến Chu dừng đũa: “A Diệu, đợi thêm mấy ngày đi, bây giờ không vội mua thuốc.”

Thêm mấy ngày nữa thân thể chàng ổn định một chút, có thể đi cùng nàng.

Lư thị cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Vân Thành nơi đó không an ổn, con đừng vội đi, cẩn thận tìm nhân sâm trong núi biết đâu lại đào được.”

Điều khiến bà sợ nhất chính là biến cố cùng tai họa, bà tình nguyện cả đời gian khổ cũng chỉ mong được sống bình thản qua ngày.

Cố Diệu vẫn còn là một tiểu cô nương, một mình đến Vân Thành không đếm được có bao nhiêu nguy hiểm.

Cố Diệu: “Mẫu thân vẫn chưa tin tưởng con sao, thấy có nguy hiểm con sẽ bỏ chạy trước. Hơn nữa con mang theo đao, không ai làm hại được con.”

Nàng thậm chí đến lá nhân sâm lớn lên thế nào cũng không biết, phải đào bằng cách nào. Ngọn núi lớn như vậy tìm được hay không chưa nói, giả như thật sự có cũng đã bị người khác đào đi từ lâu.  

Từ Ấu Vi cắn răng nói: “Tẩu tử, muội đi cùng tẩu được không, muội tuyệt đối sẽ không kéo chân tẩu đâu.”

Nàng đã giết người, lần sau nàng nhất định có thể mở to mắt mà phóng đao.

Phải khi thăm dò thật kỹ đường đi thế nào nàng mới an tâm dẫn Từ Ấu Vi đi theo, bây giờ chưa thể được.

Cố Diệu: “Lần sau dẫn muội đi, mẫu thân con đi xem một chút, nếu cảm thấy không ổn sẽ lập tức quay về, người đừng lo lắng.”

Nàng cười cười: “Mì sắp lạnh rồi, ăn nhanh thôi.”

Ban đêm, Cố Diệu nằm một góc nhỏ trên giường.

Từ Yến Chu nhẹ giọng nói: “Cố Diệu, Vân Thành có tổng cộng ba nhà mở y quán, một ở gần cổng thành, một ở góc tây nam, chỗ còn lại ở hướng bắc không dễ tìm. Còn có một tửu lâu làm ăn rất náo nhiệt, qua cửa thành đi hết một con phố là đến.

Giọng nói của chàng khàn khàn: “…Một mình nàng phải cẩn thận.”

Cố Diệu trở mình: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, huynh có cần gì không, ta mang về cho huynh.”

Từ Yến Chu lắc đầu, sau đó mới nhận ra trong phòng quá tối, Cố Diệu sẽ không nhìn thấy: “Không cần gì hết, chỉ cần nàng về sớm là được rồi.”

Cố Diệu lật người lại, chỗ nàng nằm rất hẹp, chỉ cần xoay người đã rớt xuống giường. Nàng tưởng rằng mình sẽ lập tức rớt xuống, kết quả có một cánh tay rắn chắc vắt ngang hông, là Từ Yến Chút kéo nàng trở về.

Cố Diệu sợ muốn chết: “Không đụng phải vết thương của huynh chứ!”

Từ Yến Chu dùng tay phải, chàng đè lòng bàn tay lại, cỗ mềm mại vừa rồi tựa hồ vẫn còn vương lại, chàng vội nói: “Không có.”

Cố Diệu nhẹ nhàng thở ra, không đụng phải thì tốt, nàng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn huynh nha.”

Từ Yến Chu: “Không có gì…Cố Diệu, nàng nằm vào giữa một chút, giường rất rộng.”

Cố Diệu dịch vào một chút xíu, nghĩ nghĩ lại dịch thêm một chút: “Ừ được, huynh mau ngủ đi.”

Từ Yến Chu đáp lại một tiếng, nàng nằm rất gần, đang ở ngay bên cạnh chàng, bọn họ chỉ cách nhau hai nắm tay. Có lẽ sẽ còn cơ hội lại gần hơn nữa.

Ngày hôm sau.

Trước khi đi, Cố Diệu hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không cần ta nấu đồ ăn trước chứ?”

Tay từ Ấu Vi cầm dao thái rau khẳng định: “Thật sự không cần, tẩu tử tin muội đi, muội tuyệt đối có thể!”

Không thể vì Cố Diệu nấu ăn ngon mà để mặc nàng chịu trách nhiệm chuyện bếp núc, Từ Ấu Vi biết để nấu ăn ngon rất khó, nhưng nàng cố gắng dần dần làm quen.

Nàng tiễn Cố Diệu đến cửa thôn, lưu luyến không rời: “Tẩu tử, tẩu nhất định phải về sớm nha!”

Nàng còn nhớ rất rõ đêm Cố Diệu cõng đại ca lên trấn trên, đi suốt một đêm, các nàng ngồi trong lán cỏ tranh, đợi trái đợi phải cũng không thấy người về. Nàng rất sợ Cố Diệu cứ thế mà đi luôn, tuy rằng không có nhiều khả năng, nhưng nàng vẫn sợ.

Cố Diệu xoa đầu Từ Ấu Vi: “Ừm, ta sẽ về sớm, muốn cái gì không?”

Từ Ấu Vi lắc đầu: “Không muốn, cái gì cũng không muốn.”

Vậy thì kiếm được tiền sẽ dùng để mua đồ ăn, Cố Diệu gùi muối xuống núi, tiện tay bắt được con thỏ. Nàng nhét con thỏ vào trong gùi, dọc theo đường đi đến Vân thành, để vào được thành phải giao hai văn tiền làm lệ phí, đưa tiền xong nàng trực tiếp tìm đến hiệu thuốc gần nhất.

Trông coi đại sảnh là một lão đại phu, Cố Diệu lấy phương thuốc ra: “Đại phu, bốc thuốc dựa theo đơn này, một thang thuốc bao nhiêu tiền?”

Lão đại phu híp mắt nhìn nhìn: “Hai lượng bạc.”

“Vậy lấy năm thang thuốc.” Cố Diệu hạ giọng: “Chỗ ngài có bán nhân sâm không? Chị dâu nhà ta sắp sinh đứa nhỏ, thai vị không ổn định lắm bà đỡ nói cần phải chuẩn bị nhân sâm.”

Lão đại phu ngẩng đầu: “Lão bán một trăm năm mươi lượng một củ nhân sâm, rễ sâm thì rẻ hơn, chỉ mấy chục lượng bạc.”

Cố Diệu than một tiếng: “Đắt vậy sao.”

Lão đại phu: “Cô nương, chỉ cần uống thuốc thôi là được, đơn thuốc này không phải là bổ huyết dưỡng khí sao.”

Bổ huyết dưỡng khí? Nói vậy cũng không sai.

Cố Diệu: “Không được, thai đầu rất quý giá, đoán chắc là con trai đấy, đại phu…Có thể bớt một chút không?”

Cố Diệu dùng một trăm năm mươi lượng mua một củ nhân sâm và năm thang thuốc, túi tiền lập tức co lại.  

Trên người chỉ còn dư năm lượng bạc, nàng sờ sờ túi tiền xẹp lép, quay đầu đi tìm quán rượu.

Quán rượu cách hiệu thuốc rất gần, nhưng trong thành không có bao nhiêu người, giữa trưa càng thêm vắng người, Cố Diệu do dự một chút, nhìn cửa tiệm này có sẽ sắp phải đóng cửa, có mua muối của nàng không đây.

Nàng đứng trước cửa một lúc lâu, tiểu nhị nhanh mắt nhiệt tình đón nàng vào: “Cô nương muốn ăn món gì, chỗ này bọn ta cái gì cũng có, trên tầng hai còn có nhã gian.”

Cố Diệu tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nói: “Ta không ăn cơm, ta đến là muốn gặp chường quầy của các ngươi.”

Tiểu nhị: “A, vậy ngươi chờ một chút, ta đi gọi chưởng quầy xuống đây.”

Cố Diệu tính toán nếu không bán được muối thì bán thỏ, thỏ lúc nào cũng bắt được, một cân thịt thỏ mười văn, con thỏ béo năm sáu cân sẽ bán được mấy chục văn tiền.

Nửa ngày chưởng quầy mới từ lầu hai đi xuống, Cố Diệu trực tiếp hỏi: “Ngài có mua thỏ không?”

Chường quầy: “Mua, một cân mười hai văn, ngươi có bao nhiêu.”

Nàng chỉ có một con, sớm biết như vậy đã bắt thêm vài con.

Cố Diệu thả gùi xuống, chuẩn bị lấy con thỏ ra, trùng hợp chiếc gùi bị nghiêng sang một bên, muối trong bình gốm cũng nghiêng, tràn ra một ít.

Nàng không đổi sắc đem nắp bình đậy lại: “Chỉ có một con thỏ, ngài cân đi.”

Ánh mắt chưởng quầy vẫn dừng lại trên chiếc gùi: “Cô nương, cân ở trong hậu viện, ngươi đi theo ta một chuyến.”

Cố Diệu khẽ gật đầu: “Đi thôi.”

Vào đến hậu viên, chưởng quầy sai tiểu nhị đi cân thỏ, tổng cộng sáu cân hai lạng, hắn nhanh chóng tính tiền sau đó nhỏ giọng hỏi: “Trong gùi của cô nương là muối sao?”

Đường trắng mềm mại, sẽ không bị trào ra ngoài như cát mịn, nếu đúng là muối, vậy thì muối của cô nương này còn tốt hơn so với muối bán ngoài tiệm.

Bọn họ ở Tây bắc, muối vận chuyển từ phía nam đến rất quý giá, một đấu muối đã tốn hai trăm năm mươi văn tiền.

Chỗ muối này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Cố Diệu cảnh giác nhìn chưởng quầy: “Ngươi hỏi cái này làm gì, ta đi đây.”

Chưởng quầy vội vàng ngăn nàng lại: “Cô nương hãy khoan!”

Lông mày nàng khẽ nhăn: “Làm gì? Còn muốn cướp?”

Chưởng quầy gấp đến đổ mồ hôi: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta nào phải muốn cướp, ta chỉ muốn hỏi một chút trong gùi cô nương có phải muối hay không thôi.”

Thấy Cố Diệu không đáp, trong lòng trưởng quầy đã có năm phần nắm chắc, đó chính là muối, loại muối trắng trẻo nõn nà.

Cố Diệu hỏi: “Ngài muốn mua sao.”

Chưởng quầy thành khẩn đáp: “Cô nương muốn bao nhiêu tiền ta đều trả, một đấu muối ta trả hai trăm văn, ngươi thấy thế nào?”

Cố Diệu trừng mắt: “Ngươi thấy ta giống một cô nương yếu đuối dễ bắt nạt sao.”

Trưởng quầy cắn răng: “Vậy lại thêm mười văn, một đấu hai trăm mốt văn, như vậy đã được chưa.”

Cố Diệu thả gùi xuống: “Được, cân đi.”

Một bình lớn cân ra được ba đấu muối, chưởng quầy sảng khoái tính tiền: “Cô nương hễ còn muối thì cứ mang hết đến đây.”

Cố Diệu đem túi tiền nặng trịch cất cẩn thận: “Lại nói sau đi.”

Chưởng quầy cười cười: “Mạo muội hỏi cô nương một câu, muối này của cô nương ở chỗ nào chuyển đến, sao có thể nhỏ hơn muối quan?”

Cố Diệu: “Ngươi đã biết mạo muội sao còn hỏi?”

Biểu tình chưởng quầy nghẹn cứng: “Đúng, cô nương nói đúng, nếu cô nương còn muối nhất định phải đưa đến tửu lâu của chúng ta, vẫn lấy giá này.”

Cố Diệu tuyệt đối không nói ra, bán muối lậu là việc phạm pháp, nếu như bị bắt không phải tội càng thêm một bậc sao, nhất định phải cẩn thận.

Rời khỏi tửu lâu, Cố Diệu đi đến hàng thịt, cơ hội đến Vân Thành không nhiều, mua được bao nhiêu thịt thì tốt bấy nhiêu.

Người mua thịt không nhiều, trên thớt có một miếng xương sườn, hai khúc thịt ba chỉ và một khối mỡ dày bằng hai ngón tay.

Cố Diệu nhìn qua đều muốn mua hết: “Bán giá thế nào?”

“Xương sườn mười ba văn, thịt ba chỉ mười lăm văn một cân, thịt mỡ mười tám văn.

Nàng sờ sờ túi tiền, tài đại khí thô mà nói: “Ta mua hết.”

 --

Mì trứng

Thịt kho tàu

Thịt dê hầm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play