Tiếng pháo mừng ở nơi xa, Tô Tuyết Nịnh nhìn về hướng cung đình, bên đó chính là đại điện, từ xa đã nhìn thấy tinh kỳ màu đỏ đón gió phiêu đãng, hết sức vui mừng.
Cung nhân nhắc nhở: “Tô thị, thời gian không còn sớm.”
Tô Tuyết Nịnh ho khan hai tiếng, sau đó cúi đầu khép lại vạt áo: “Đi thôi.”
Rõ ràng đang giữa tháng bảy nhưng tay chân nàng lại lạnh như băng. Ngày ấy để bỏ được đứa nhỏ trong bụng, Tô Tuyết Nịnh đã ăn hoa hồng, nhưng vì nàng phải chờ lâu khiến lượng máu mất quá nhiều, khi thái y chạy đến nơi người đã hôn mê bất tỉnh.
Nàng bị tổn thương vào gốc rễ thậm chí không thể đứng dậy. Hoàng thượng và Hoàng hậu nhân từ, cho phép nàng được ở lại trong cung dưỡng bệnh, tuy vậy đến hôm nay muốn đứng dậy cũng tốn rất nhiều sức lực.
Có điều, có thể rời khỏi hoàng cung, hết thảy đều đáng giá.
Tô Tuyết Nịnh đi về phía trước, nàng không bao giờ muốn quay lại chốn này, nơi đây đối với nàng chính là lồng giam. Nhưng đối với mấy người Từ Ấu Vi mà nói, đây có lẽ là một bầu trời khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT