Chỉ một lần như vậy, lần sau họ nghe răm rắp.
Bốn đêm đi đường, đêm nào cũng gặp địch. Những lúc mệt quá, anh em đòi nằm lại. Đến lúc đó, Bảy Hường lại phải dỗ từng người như dỗ trẻ:
- Gắng lên, không để tui cõng anh đi một đoạn.
Vậy rồi họ lại tiếp tục đi...
Và cho đến hôm nay, khi tới đích, họ tưởng đâu sẽ được nghỉ ngơi lại được nghe đồng chí y sinh trực giải thích như họ không còn chịu đựng được nữa và nói lung tung. Quay trở về ư? Lại ba bốn ngày đường nữa! Rồi dọc đường làm sao chữa chạy cho anh em, rồi gạo đâu, củ đâu, cho anh em ăn? xảy nhà ra thất nghiệp. Dầu sao thì ở trung đoàn cũng còn cố anh có em. Các đơn vị đói không có gì ăn, vẫn cử người đi lên trạm xá, mang hết những gì qúy nhất, ngon nhất nhường cho thương binh. Có đồng chí mang gạo lên cho bệnh viện, gặp biệt kích hy sinh dọc đường. Những ngày ở bệnh xá trung đoàn, dầu phải khiêng cõng thương binh chạy hết chỗ này qua chỗ khác, nhưng Bảy Hường chưa bao giờ phải lo, chuyện ăn uống, ở đó, anh em bị thương nhẹ hàng ngày thay nhau đi đào củ, kiếm rau rừng. Sống dậy, họ buộc bồng nhìn chừng. Khoảng 9, 10 giờ, yên tâm, họ tản đi. Và hàng ngày, dầu ít dầu nhiều, cũng còn có cái ăn...
Cô đã năn nỉ và nói hết lời với bệnh viện phân khu. Nhưng nói gì thì nói, bế tắc vẫn hoàn bế tắc. Cô nói về khó khăn của mình thì họ cũng nói khó khăn của họ.
Chưa nói đến thuốc men, gạo củ, chỉ mỗi chuyện di chuyển thương binh đã không đảm bảo. Tháng trước, nó càn vào, thương binh không chạy kịp. Ba đồng chí hy sinh... Nhưng các đồng chí bảo bây giờ quay về bệnh xá trung đoàn thì anh em cũng đến chết mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT