Anh tính Việt cộng không hiểu, lắc đẩu. Anh quay nhìn bốn phía rồi bỗng chỉ tay xuống đất. Một lúc sau thằng Điloong mới hiểu. Anh chỉ một cái hố pháo. Có lẽ anh ta nói là pháo Hoa Kỳ bắn.
Thằng Điloong cũng không nhận ra được nét mặt của anh vui vẻ hay là giận dữ. Nhưng nó bắt đầu thấy yên tâm.
Tự nhiên nó thèm nói chuyện quá. Anh ta nói với nó là chính pháo Hoa Kỳ bắn vào đây.
Chắc anh ta con muốn nói cái gì nữa, nhưng không nói được.
Bỗng thằng Điloong rên lên một tiếng. Anh chiến sĩ Việt Nam đi lại bên nó, mở áo nhìn vết thương, rồi đưa tay lần quanh người. Thằng Điloong nằm yên. Anh bộ đội ngồi suy tính một lúc rồi đặt cái túi mang sau lưng xuống. (Anh khoác cả súng cả túi vải vào một bên vai). Anh lấy trong túi vải ra một tấm vải dày mà thằng Điloong không biết là cái gì nhưng trông rất bẩn, buộc quàng ngang ngực hắn, xong lại khoác túi và súng vào người. Thằng Điloong muốn bảo anh ngồi xích lại nói chuyện, Nó giơ tay ra hiệu, nhưng anh lắc đầu. Nó nói: Anh bạn, hãy ở lại đây, tôi và anh đều bị thương cả, sáng mai trực thăng Hoa Kỳ sẽ đến, đưa chúng ta về bệnh viện, tôi cam đoan với anh, tôi sẽ bảo lãnh cho anh. Quân đội Hoa Kỳ sang đây chỉ muốn làm những điều tốt lành.
Tiếng nói nó đứt đoạn, chắp nốỉ. Anh chiến sĩ Việt Nam không hiểu, chỉ lắc đầu. Một lúc sau, anh giơ tay quay tròn rồi chỉ vào Điloong và chỉ về phía Sài Gòn. Thằng Đi loong hiểu: - Anh ấy bảo nằm đó rồi “trực thăng sẽ đưa về Sài Gòn.
Thằng Điloong vội vã đưa tay khoát anh chiến nó rồi lại chỉ vào anh ta và cũng quay tròn cánh tay ra hiệu. Hai người sẽ cùng đi “trực thăng” với nhau. Bây giờ thì anh chiến sĩ hiểu, anh bật lên một tiếng cười khô khốc rồi đứng dậy, khập khiễng bước đi. Vậy là còn lại một mình thằng Điloong nằm bên suối cạn. Bóng anh chiến sĩ Việt Nam nhấp nhô rồi nhòa đi trong đêm. Trời đầy mây che mờ ánh trăng. Đêm trở lại lạnh ngắt trong mùi khói đạn đang tan loãng ra. Tiếng muỗi bay vo vo quanh mình. Thằng Điloong cũng cảm thấy nỗi buồn của nó tan ra, lớn lên mãi tưởng như bao trùm cả cái vũ trụ vô tận này. Mới đó nó bắn nhau với một người mà nó không biết. Người đó băng vết thương cho nó rồi người đó bỏ đi, để lại một mình nó nằm giữa rừng. Thế là thế nào? Nó chẳng cẩn biết nó phải làm gì. Nó chỉ cần bây giờ anh chiến sĩ ngồi lại trong một lúc. Nó sờ lên cái băng vải dày cộm mà anh chiến sĩ buộc vòng quanh ngực nó (mãi về sau này nó mới biết đó là cái bao đựng gạo của Việt cộng”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT