Biết bao nhiêu lần rồi, từ trong những đám lửa đó, ông Hai bốc vác, thu vén tro than, nhặt nhạt từng mảnh gỗ, thanh tre còn lại, dựng lên ngôi nhà trên cái nền sạm đen màu khói ấy. Những thanh gỗ tướp xơ, những tấm ván cong vênh, những cây cột cháy xém còn mang đầy thương tích đó. Dấu vết mùi gỗ cháy trên một cái ghế ngồi, dấu đạn xuyên ở một cánh cửa, cái kiềng cụt chân mà bà Hai kê bằng viên gạch đều được ông Hai giữ lại. Cứ sau mỗi trận cản ủi ngôi nhà lại thay đôi đi một ít. Nền rộng thêm ra, nhà thu hẹp lại, mái thấp xuống. Mặc dầu thu nhỏ hạ thấp, thay đi những cây cột mới, những cánh cửa mớí, ông Hai vẫn giữ nguyên cho ngôi nhà những cái gì có thể giữ được. Nhà ông vẫn trở mặt về hướng tây, vẫn nhìn ra cái cứ du kích của Tư Quang. Phía sau nhà, bên trái vẫn là mấy bụi chuối, nơi dể lu nước, và viên đá kê rửa chân. Chì có hàng tầm vông bị bom đào lên không thể một lúc mà trồng lại được.
- Tư Quang!
-Dạ!
- Sao mày bảo chúng tao bám trụ mà mày lại “dông” vô đây trước?
Tư Quang:
- Chậc...
Tự nhiên bác Hai cười khẩy một cái:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play