Chiến công! ! 

Vũ Hóa Điền suy tư một chút, mình bây giờ địa vị không đủ vững chắc, chính mình sở dĩ có thể thượng vị cũng là dựa vào Vạn Quý Phi tại bên tai Hoàng Thượng thủ thỉ. Bằng không thì cũng sẽ không bởi vì thích khách Triệu Hoài An ám sát Đông Xưởng đốc chủ Vạn Dụ Lâu, chính mình liền điều động binh lực mang theo nhiều người như vậy đi tới nơi đại mạc đầy trời cát vàng này.

“Ta cần ngươi mang đến cho Hoàng Thượng một thế lực hùng mạnh có thể quét ngang dị tộc, để Hoàng Thượng một lần nữa nắm giữ binh quyền, mượn nhờ chiến thắng cuộc chiến đối ngoại, mang theo xu thế đại thắng, trọng chưởng Càn Khôn. Như vậy địa vị của ta cũng sẽ càng vững chắc. Ta và ngươi hai người, một người ở bên trong, một người bên ngoài. Hỗ trợ lẫn nhau chung sức hợp tác! !”

“Thành giao!” Lâm Hàn dứt khoát nói ra. 

Sau đó, Vũ Hóa Điền liền dẫn tâm phúc về khách điếm. Lâm Hàn nhìn đám người đang xem cuộc chiến kia, đi tới. Lâm Hàn thấy được vẻ mặt Lăng Nhạn Thu phức tạp, cũng không có nói thêm cái gì. 

Lúc này Triệu Hoài An đứng bên cạnh không nhịn được nói: Vị nhân huynh này, hiện tại Đại Minh loạn trong giặc ngoài, Đông xưởng Tây xưởng, giết hại trung lương, hại nước hại dân. Đảo loạn triều chính, không bằng ta và ngươi cùng nhau liên thủ, vì dân trừ hại, giết Vũ Hóa Điền. 

Lâm Hàn nhìn nam nhân đứng bên cạnh Lăng Nhạn Thu nói ra: “Ngươi chính là Triệu Hoài An?” 

Triệu Hoài An nhẹ gật đầu! 

“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ giúp ngươi? Không nên cùng ta nói cái gì Tây xưởng Đông Xưởng sát hại trung lương. Trong mắt của ta, những người kia, từng cái đều đáng chết! !” Lâm Hàn đằng đằng sát khí nói. 

“Ngươi nói cái gì?” Triệu Hoài An tức giận nhìn Lâm Hàn nói ra. 

“Như thế nào? Ta nói sai sao? Những quan viên bị Đông Xưởng tịch thu nhà cửa đều có khối tài sản khổng lồ, hàng nghìn mẫu đất màu mỡ và rất nhiều cửa hàng đứng tên họ. Những thứ này đều ở đâu ra? Với bổng lộc của Đại Minh, họ phải mất bao nhiêu năm mới mua được nhiều tài sản như vậy? Mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, lúc rảnh rỗi thì hô vài câu trung quân ái quốc thì chính là trung lương?

Cái gì là trung lương? 

Sa trường chinh chiến, lâm trận giết địch, không để binh lính chết vô ích, bảo vệ quốc gia đó mới là là trung lương!

Có thể trị quốc an dân, không để dân chúng chịu đói, ăn no mặc ấm chính là trung lương!

Có thể ở trước mặt pháp luật, không bởi vì quyền lợi lớn nhỏ, ngang hàng đối đãi dân chúng cùng quyền quý mới là trung lương! 

Còn những kẻ đạo đức giả ngồi nói chuyện vớ vẩn, chỉ biết tự cao tự đại, không có ích lợi gì cho dân tộc mình, một đám ngụy quân tử, chết nhiều càng tốt! ! !

Lâm Hàn sắc bén nói: Ngươi đã tới biên quan chưa? Những dân chúng đói không có cơm ăn, lạnh không áo mặc, thỉnh thoảng phải chịu đựng ngoại tộc cướp lương thực.

Ngươi đã thấy thiên tai hàng năm, có thấy tham quan mục nát câu kết với thương nhân, đầu cơ trục lợi bán lại lương thực cứu trợ thiên tai do triều đình phân phát cho dân chúng đói kém, buộc dân chúng phải đổi con cái lấy lương thực chưa?

Ngươi cái gì cũng không biết. Cả ngày hô hào vì dân chờ lệnh, người chờ lệnh ở đâu? Là chờ lệnh những tham quan ô lại giàu có kia sao. 

Ngươi có biết vừa rồi ta cùng với Vũ Hóa Điền nói gì không? Ta nói ta muốn đi biên quân hiệu lực, ta muốn cho dị tộc nhân không được nhập quan. Ta muốn giết đám dị tộc đó, khiến chúng khi nhìn thấy người Hán ta liền run rẩy. Chí khí cơ cơm hồ lỗ thịt, đàm tiếu khát ẩm Hung nô huyết. (Đói bắt nô lệ hồ ăn thịt, uống máu Hung Nô khi khát). Đây mới là nam nhi tốt. Ha ha ha ha!”

Dứt lời hắn quay người hướng về khách điếm đi đến! 

Nghe Lâm Hàn một phen tuyên truyền giác ngộ, đám người kia đều trầm mặc. 

Bọn hắn đám người kia, có đạo phỉ, có kẻ cướp, còn có khai mở hắc điếm. Nếu như áo cơm không lo, sinh hoạt hạnh phúc thì ai sẽ làm những thứ hạ lưu này. 

Trầm mặc hồi lâu, Phong Lý Đao cùng Cố Thiếu Đường liếc nhau một cái, nặng nề gật đầu. Theo sát Lâm Hàn.

Lâm Hàn vừa vào khách điếm ngồi xuống, liền nhìn Phong Lý Đao cùng Cố Thiếu Đường đi đến. Hai người đối mặt Lâm Hàn, quì xuống, ôm quyền hành lễ. Ttrịnh trọng nói: “Lâm tiên sinh, hai người tại hạ nghe xong tiên sinh nói chuyện bừng tỉnh đại ngộ. Cảm thấy thực sự xấu hổ vì tất cả những điều đã làm trước kia. Chúng ta quyết định đi theo tiên sinh, tiến về biên quan. Giết địch đền nợ nước.”

Lâm Hàn thật sâu nhìn hai người đang quỳ trước mặt, trịnh trọng nói: “Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Đao kiếm không có mắt, biên quan nghèo nàn. Tùy thời cũng có thể chết!”

“Hoàng thiên ở trên, hậu thổ làm chứng. 

Ta Phong Lý Đao, ta Cố Thiếu Đường, nhìn trời phát thệ: Từ nay ta hai người, quyết chí đi theo Lâm tiên sinh, tiến về biên quan hiệu lực. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu vì dân chúng biên quan cống hiến một phần sức lực ít ỏi chính mình. Nếu làm trái lời thề này, thiên lôi đánh chết.”

“Còn có chúng ta!” Chỉ thấy chưởng quầy mang theo tiểu nhị cùng đầu bếp các loại tổng cộng bảy người, đồng dạng sau lưng hai người Phong Lý Đao một gối quỳ xuống, nhìn trời phát thệ. 

Lúc này, Triệu Hoài An, Lăng Nhạn Thu, Tố Tuệ Dung ba người đi theo sau lưng chưởng quầy vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi tâm tình kích đống. Triệu Hoài An đáy lòng nhiều lần tự hỏi, chính mình làm rốt cuộc là sai hay đúng.

“Tốt! Ha ha, tốt!”

Lâm Hàn đứng dậy vừa cười vừa nói: “Các ngươi nguyện ý theo ta tiến về biên quan, ra sức vì nước, ta rất vui vẻ. Nhưng là từ tục tĩu ta nói trước, các ngươi nếu như về sau làm tiếp những sự tình dơ bẩn, đến lúc đó, dù là ta nhận thức các ngươi, kiếm trong tay của ta cũng sẽ không nhận thức các ngươi. Mặc kệ chân trời góc biển, ta cũng muốn lấy thủ cấp các ngươi.” Lâm Hàn càng nói sắc mặt càng nghiêm khắc.

Tốt! Mọi người tất cả đều đồng ý! 

Trên lầu hai 

Đứng bên cửa sổ gian phòng, nhìn cảnh tượng dưới lầu. Vũ Hóa Điền cũng động dung, chính mình mặc dù là hoạn quan, nhưng là đối với người xả thân vì quốc gia, cũng tỏ ra tôn trọng. Lúc này, Vũ Hóa Điền cũng hạ quyết tâm giúp đỡ Lâm Hàn và đám người này một tay. 

“Đốc chủ!”

Mã Tiến Lương đứng ở bên người Vũ Hóa Điền, nhìn Vũ Hóa Điền hỏi: “Triệu Hoài An đã xuất hiện, hiện tại có muốn bắt hắn hay không?”

“Không cần, hắn đã không đáng để ta lãng phí khí lực. Ta còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm!”

“Chuyện gì trọng yếu?” Mã Tiến Lương hỏi.

Một điều gì đó sẽ đi vào lịch sử!

Lúc này Lâm Hàn dẫn mọi người vào phòng nói chuyện. Triệu Hoài An ba người bị bỏ lại một mình ngồi trong đại sảnh.

Trong phòng, mọi người đã ngồi vào chỗ của mình. Phong Lý Đao từ trong ống tay áo lấy ra một tấm bản đồ da cừu, đưa cho Lâm Hàn. Nói: “Lâm tiên sinh, chúng ta mấy người vốn là vì phần bảo tàng này mà đến. Bây giờ chúng ta đã quyết định đi theo tiên sinh, bảo tàng này đối với chúng ta đã vô dụng. Hiện tại đưa cho tiên sinh để làm quân nhu.

“Ah? Bảo tàng gì?” Lâm Hàn tiếp nhận địa đồ, chỉ nhìn lướt qua, liền để qua một bên nhìn Phong Lý Đao nói ra. 

“Nghe nói là tàng bảo đồ Tây Hạ vương triều. Năm đó Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt quét ngang thiên hạ, phái một chi quân đội đến tiêu diệt Tây Hạ, khi quân Mông Cổ vừa xâm chiếm cung điện Tây Hạ, một cơn bão cát khổng lồ bất ngờ nổi lên, chôn vùi toàn bộ hoàng thành Tây Hạ trong biển cát.”

“Trên bản đồ có ghi câu “Long môn phi giáp, biển cát hiến thần môn”. Dựa theo chúng ta suy tính, bão cát đen sẽ xảy ra 60 năm một lần, lần gần nhất đã cách đây 60 năm, cho nên chúng ta ước tính, bão cát đen sẽ xuất hiện lần nữa trong thời gian sắp tới. Đến lúc đó, sẽ thổi bay cát vàng, khiến cho Hoàng thành Tây Hạ tái hiện thế gian.”

Lâm Hàn cười khổ nói: “Xem ra chỉ có tìm đám người Tây xưởng kia hỗ trợ.” 

“Vì cái gì?” Đám người Phong Lý Đao khó hiểu, thật vất vả lấy được tàng bảo đồ, tại sao phải phân một phần cho đám người Tây xưởng kia. 

“Đây chính là cả tòa vương thành, ngươi cảm thấy mấy người chúng ta có thể cầm được bao nhiêu?” 

Lúc này, bọn người Phong Lý Đao mới kịp phản ứng, đúng vậy, đây chính là cả tòa thành thị. Dù biết rõ tài phú phần lớn tập trung ở trung ương vương thành, nhưng chỉ bằng nhóm người mình, lại có thể cầm bao nhiêu... Đồng dạng cười khổ lắc đầu.

Chuyện này tạm thời để qua một bên. Lâm Hàn nhìn mọi người nói: “Thực lực của các ngươi quá kém, trên chiến trường khó có thể tự bảo vệ mình, ta cũng không có khả năng một mực bảo hộ các ngươi chu toàn. Kế tiếp, ta sẽ truyền cho các ngươi võ công, gia tăng thực lực của các ngươi.”

“Thật sự?” Mọi người vui mừng quá đỗi, kinh hỉ nhìn Lâm Hàn. Mặc dù mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chết trên chiến trường, nhưng nếu có thể không chết thì vẫn tốt hơn.

“Không sai!

Một số võ học ta truyền thừa có thể nói là võ thuật trên sa trường, trời sanh là vì người chinh chiến sa trường chuẩn bị. Giết người càng nhiều, võ công tinh tiến càng nhanh. Hơn nữa các ngươi tuổi cũng không nhỏ, gân cốt đã định hình, tạm thời ta truyền cho các ngươi ba tầng trước nội công tâm pháp. Tương lai chinh chiến sa trường, sẽ không có bất lợi nào”.

Lâm Hàn nhìn mọi người nói: “Đừng coi thường võ công ta dạy các ngươi. Môn võ công này lấy kiếm chủ đạo, rất lập dị, uy lực cực lớn, hơn nữa dễ dàng học cấp tốc, không yêu cầu căn cốt. Nhưng thiên đạo cân bằng, nói chung võ công càng mạnh thì nhược điểm càng lộ rõ. Môn võ công này tổng cộng có mười tầng. Luyện thành ba tầng đầu tiên cũng đủ để đánh bại bảy thành cao thủ trong hiện hạ hiện nay. Khi đạt đến tầng thứ mười, đó là cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết.”

“Cái gì? Tu luyện tới tầng thứ mười có thể đột phá thành tựu Tiên Thiên?” Mọi người không nghĩ tới, Lâm Hàn sẽ truyền thụ cho bọn hắn võ học tinh thâm như thế. Trong lúc nhất thời cũng là kinh hỉ không hiểu. Tuy nhiên võ công này cũng mạo hiểm thật lớn, nhưng dựa theo căn cốt những người này mà nói, đời này đạt đến Hậu Thiên Trung Kỳ cũng không nhất định có thể bước vào, chớ nói chi là Tiên Thiên cảnh giới. Dù có mạo hiểm hơn nữa, bọn hắn cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận. 

“Cái gì? Tiên Thiên? Ngươi lại có công pháp đột phá Tiên Thiên?”

Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm Vũ Hóa Điền. Chỉ thấy Vũ Hóa Điền không thể chờ đợi được liền đẩy cửa xông vào. Mặt mũi tràn đầy thần sắc kích động nhìn Lâm Hàn. Hắn biết rõ, thế giới hiện tại, thiên địa sớm đã đại biến, đã có hơn một trăm năm không có xuất hiện qua cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Mà ngay cả công pháp đột phá cảnh giới Tiên Thiên cũng đã thất truyền, chỉ còn một ít lời đồn ở thế gian. Vũ Hóa Điền mặc dù là vừa mới đột phá cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, thế nhưng con đường phía trước đoạn tuyệt, võ công không cách nào tinh tiến, từ lâu Vũ Hóa Điền đã buông tha hy vọng đột phá Tiên Thiên. Tuyệt đối không nghĩ tới, lại có thể đụng phải Lâm Hàn, người sở hữu công pháp đột phá Tiên Thiên.

“Không sai, đột phá Tiên Thiên cảnh giới, cần dùng lực lượng tinh thần, đả thông cầu nối thiên địa, để tiểu vũ trụ trong cơ thể có thể câu thông với vũ trụ lớn của thiên địa. Chân khí cô đọng thành chân nguyên, từ đó trở đi, chân nguyên không ngừng lưu chuyển, trừ phi tốc độ chân nguyên tiêu hao vượt xa tốc độ chuyển hóa của thân thể thông qua cầu nối thiên địa. Cho nên, xa luân chiến đối phó với hậu thiên cao thủ coi như được, nhưng giao đấu với Tiên Thiên cao thủ, hoàn toàn mất đi hiệu lực. Vô vị chịu chết mà thôi.”

Mọi người cùng Vũ Hóa Điền nghe được lý giải đột phá Tiên Thiên cảnh giới, đều hết sức kích động. Đây đều đã từng là bí mật bất truyền của các môn các phái! ! 

“Cái gì là cầu nối thiên địa?” Vũ Hóa Điền mở miệng lần nữa hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play