Dựa vào, nhân vật chính này ngu ngốc sao? Họ đã giết cả gia đình ngươi. Cuối cùng, vì vài lời nói của hòa thượng Thiếu Lâm Tự, lại buông dao đồ tể xuống lập địa thành Phật ngay lập tức. Oan oan tương báo, ngươi liền như vậy tha thứ?
Lâm Hàn ngồi ở trên sô pha, ngã người nằm xuống, sa sút ôm điện thoại di động trong tay, nhẹ giọng than thở nội dung phim truyền hình đang xem. Hắn tắt điện thoại và ném nó lên ghế sofa. Hắn thì thào: “Nếu làm nhân vật chính diện mà có kết cục như vậy, ta tình nguyện đi vào ma đạo, làm thiện ác tùy tâm, khoái ý ân cừu.”
“Như ngươi mong muốn! ! !” Chỉ thấy một đạo u quang hiện lên, Lâm Hàn liền biến mất trong phòng.
Lâm Hàn chậm rãi mở mắt, đầu vẫn còn choáng váng. Đinh! Một âm thanh máy móc đột nhiên truyền đến trong đầu Lâm Hàn, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một bảng điều khiển nhấp nháy. “Chủ nhân đáp ứng yêu cầu của Thiên Ma Đạo, hệ thống chính thức mở ra, đang dung hợp, 10%, 20%, 30%...100%. Tích hợp hệ thống thành công."
Lâm Hàn ngơ ngác nhìn bảng điều khiển đột nhiên xuất hiện trong đầu mình. Chết tiệt! Đây là tình huống gì? “Xin chào Chủ nhân. Chúc mừng ngươi đã được Thiên Ma Đạo lựa chọn.” Hệ thống nói với giọng vô cảm.
Lâm Hàn rốt cục phản ứng lại, cau mày nói: “Tại sao là ta?”
Hệ thống lạnh lùng trả lời: “Ngươi trong lòng hắc ám, hận đời. Gan lớn ý chí kiên định. Quan trọng nhất, ngươi ghét những người chính trực tôn nghiêm.”
“Ừm, ngươi đang khen ta hay đang chế giễu ta?” Lâm Hàn trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Quên đi, nhân vật phản diện khá tốt! Người tốt sống không lâu, hại người sống ngàn năm. So sánh thì Ma Đạo phù hợp với ta hơn. Tùy tâm sở dục, không có trói buộc. Vậy thì công dụng của ngươi là gì?”
Chỉ thấy trước mặt bảng điều khiển đột nhiên biến ảo ra bảy hộp quà, chỉ có ba hộp được nêu tên. Phân biệt là hộp công pháp, hộp vũ khí và hộp đan dược. Bốn hộp còn lại chỉ có một dấu chấm hỏi nổi lên trên.
Đây là cái ý tứ gì? Rút thưởng? Lâm Hàn nhìn tình huống trước mắt, không khỏi nhớ tới những tình tiết trong tiểu thuyết xuyên thời gian mà hắn thường đọc. Bất đắc dĩ nói: “Có thể nghĩ ra điều gì mới hơn không?”
Hệ thống giải thích: “Bởi vì hệ thống đọc trí nhớ của ngươi, thực hiện những điều chỉnh như vậy phù hợp theo phong cách của ngươi. Hệ thống Chư Thiên Ma Đạo bao quát tất cả về thế giới võ hiệp, tiên hiệp, các nhân vật ma đạo đều có hết thảy. Ngoài ra, nhắc nhở kí chủ, tất cả mọi hoạt động rút thăm đều hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ nhìn vận khí. Các hộp quà được chia thành năm cấp độ: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, tiên cấp, thần cấp. Cấp độ càng cao thì cơ hội lấy được vật phẩm phẩm chất càng cao.”
“Ồ? Nói cách khác, hộp quà sơ cấp cũng có thể mở ra vật phẩm thần cấp, nhưng khả năng xảy ra rất thấp?” Lâm Hàn cau mày hỏi.
Hệ thống nói: “Đúng vậy, hộp quà sơ cấp quả nhiên có thể mở ra được vật phẩm thần cấp. Chỉ là cơ hội thấp đến mức có thể bỏ qua... Ngoài ra, Chủ nhân còn có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra, thông qua nhiệm vụ thu được điểm ma đạo khí vận, cứ mười điểm có thể đổi ra một hộp quà sơ cấp một lần. Một trăm điểm có thể đổi ra hộp quà trung cấp một lần. Điểm ma đạo khí vận cần thiết để đổi hộp quà ở các cấp độ sau cần điểm tích lũy gấp mười lần. Ngoài ra, điểm ma đạo khí vận cũng có thể được sử dụng để mua vật phẩm trực tiếp trong khu vực quy đổi. Tuy nhiên hiện nó vẫn chưa mở ra nên hãy chờ! !”
Lâm Hàn nghe hệ thống giải thích không nói nên lời. “Có gói quà dành cho người mới chơi không?” Lâm Hàn nhịn không được hỏi.
Hệ thống thản nhiên nói: “Nếu hệ thống này lần đầu tiên được tích hợp với Chủ nhân, sẽ cho Chủ nhân ba cơ hội rút hộp quà chính, Chủ nhân sẽ rút thăm ngay lập tức chứ?”
“Tất nhiên, trước tiên hãy mở hộp quà công pháp cơ bản.”
Hắn thấy hộp quà công pháp bắt đầu rung chuyển không ngừng, đột nhiên một ánh sáng yếu ớt lóe lên, hộp quà mở ra. Một quyển bí tịch xuất hiện: “Phi Huyết Kiếm Pháp (Phiên bản sửa đổi) Trung cấp.”
Quyển bí tịch biến thành một luồng ánh sáng hòa vào cơ thể Lâm Hàn. Những chú giải sâu sắc về tu luyện của người sáng lập Phi Huyết Kiếm Pháp hiện lên trong đầu Lân Hàn.
Hệ thống giải thích: “Phi Huyết Kiếm Pháp là kiếm pháp cao cấp, nguyên bản là do một vị ẩn thế võ lâm kỳ nhân tinh thông kiếm đạo sáng tạo. Kiếm đạo vô tình, chỉ có tiến vào vô tình chi cảnh mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất. Không ngờ nó được truyền lại cho đời sau, ý nghĩa cốt lõi của bí tịch còn chưa đầy đủ, vô tình bị một cao thủ ma đạo lấy được. Lấy tuyệt thế kỳ tài tu bổ hoàn thiện, đi ra một con đường khác. Không còn lấy vô tình ngự kiếm mà dùng máu của kẻ thù để gia tăng uy lực của chiêu kiếm. Mặc dù cảnh giới giảm nhưng là uy lực không chút giảm. Giết người càng nhiều, uy thế càng thịnh. Phi Huyết Kiếm Pháp bản sửa đổi đó là tối tà chi kiếm, dựa vào cắn nuốt máu tươi, kiếm thuật không chỉ phát huy ra sức mạnh khủng bố. Mà nó còn không ngừng cung cấp chân khí cho người tu luyện, nuôi dưỡng thân thể người tu luyện.”
Tê, Lâm Hàn hít một ngụm khí lạnh. “Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ sẽ không có nhược điểm?”
“Đương nhiên là có.” Hệ thống tiếp tục trả lời: “Công pháp ma đạo nổi tiếng uy lực, tu luyện nhanh chóng, làm lợi cho mình mà hại người. Kiếm thuật này cũng không ngoại lệ. Giết người càng nhiều, tự thân chân khí phát ra càng mạnh mẻ hơn. Mỗi người đều có cực hạn, khi đạt tới cực hạn đó, người tu luyện kiếm pháp sẽ tự bạo mà chết.”
Hô, ma đạo chính là ma đạo, ngay cả công pháp đều bá đạo như vậy. Lâm Hàn thầm nghĩ.
Lại mở ra hộp quà sơ cấp công pháp.
Chỉ thấy hộp quà sơ cấp công pháp lại không ngừng rung chuyển, một trận u quang hiện lên, lại hiện ra một quyển bí tịch: “Huyết Ảnh Thần Công bản sơ cấp.”
Hệ thống giải thích nói: “Huyết Ảnh Thần Công, đến từ một người tên là Tư Mã Phong trong thế giới Kim Kiếm Điêu Linh. Tuy rằng được xưng thần công, trên thực tế cũng là một môn ma công. Công pháp này cần lấy máu huyết người để tu luyện. Tu luyện đến tầng thứ chín không biết cần phải giết bao nhiêu người mới có thể đại thành. Bất quá nếu tu luyện đại thành, uy lực vô cùng khủng bố. Một khi thi triển, sẽ có một thái dương rực rỡ huyền phù sau lưng. Trong bộ phim gốc, Tư Mã Phong tu luyện thành ma công này, giang hồ không người nào là đối thủ. Trang Sơn Bối, Nam Dật Công cùng Trương Tuấn, Tiêu Linh đám người hợp lực cũng không phải đối thủ. Bất quá công pháp này có hai cái khuyết điểm: Thứ nhất, thi triển quá mức thường xuyên, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Thứ hai, đẳng cấp không cao, Kim Kiếm Điêu Linh dù sao cũng là thế giới võ đạo cấp thấp. Tuy rằng đẳng cấp không cao, nhưng là cùng người tu luyện Phi Huyết Kiếm Pháp lại càng tăng thêm sức mạnh của nó, có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Không tồi, không tồi. Nháy mắt, bí tịch hóa thành lưu quang dung nhập bên trong thân thể Lâm Hàn. Cũng may hệ thống có thể dung hợp kinh nghiệm võ học của chủ nhân đời trước với Chủ nhân, nếu không hắn sẽ hoàn toàn không thể hiểu được. Bí tịch võ học chứa quá nhiều thuật ngữ, chưa kể việc xác định các huyệt đạo và kinh mạch. Có hệ thống trợ giúp, giống như Lâm Hàn đã tự mình tu luyện hơn mười năm, đối với phương pháp tu luyện hai môn võ học này hiểu rõ ràng.
Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nhìn hộp quà trước mặt, Lâm Hàn không khỏi do dự không biết nên chọn đan dược hay vũ khí. Nghĩ đến võ công của Ma đạo không bao giờ thiếu tiến bộ, tạm thời không cần đan dược. Hắn nói: “Mở hộp quà vũ khí.”
Hộp quà lại rung chuyển, ánh sáng yếu ớt lóe lên, một thanh kiếm dài ba thước hiện ra: Tinh Luyện Trường Kiếm.
“Nga...Được rồi, ta thừa nhận, là hộp quà cấp sơ cấp nên cũng không thể kỳ vọng quá nhiều.”
Công pháp, vũ kỹ, vũ khí đều tới tay, Lâm Hàn hỏi: “Ta nên như thế nào đi ra ngoài?”
Hệ thống trả lời: “Chủ nhân chỉ cần thầm niệm trong đầu đi ra ngoài là có thể.” Lâm Hàn yên lặng niệm chú, quả nhiên, linh hồn của hắn đã trở lại thân xác.
Chỉ nhìn xung quanh bầu trời đầy cát vàng, mặt trời treo trên cao, tỏa ra ánh sáng và sức nóng. Như đang thiêu đốt phiến đại địa này. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Hàn sửng sốt, “Không phải chứ, đại ca, ngươi bỏ mặc ta ở sa mạc này sao, không có gì ăn uống. Đây là muốn giết ta.”
Đạp! Đạp! Đạp! Phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Lâm Hàn hung hăng xoay người, nhìn về phía sau. Chỉ thấy một đám mã phỉ cầm đao kiếm lao về phía Lâm Hàn. Hắn đếm thoáng qua thì thấy gồm mười một người đang cưỡi ngựa.
“Ha ha…” Lâm Hàn cười lớn, “ta đáng chết, nhưng không phải chết ở đây.” Thương! Lâm Hàn rút ra thanh kiếm hệ thống đưa cho. Chờ đàn mã phỉ chạy tới.
Lúc này, đám mã phỉ cũng nhìn thấy Lâm Hàn cầm kiếm đứng một mình. Hí..! ! ! Trong nháy mắt, mã phỉ đã tới trước mặt Lâm Hàn. Nhìn thấy Lâm Hàn trong bộ quần áo kỳ lạ trước mặt, bọn mã phỉ đều cười lớn. “Tốt, không nghĩ tới, cư nhiên gặp phải một tiểu tử lạc đàn, hôm nay ngươi xui xẻo rồi. Đại gia muốn tiền, mệnh của ngươi cũng muốn.” Tên mã phỉ đi đầu tiên lớn tiếng nói. Chắc đây là mã phỉ đầu lĩnh.
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn bọn mã phỉ, cười lạnh nói: "Các ngươi muốn mạng của ta? Chỉ sợ các ngươi không có bổn sự này."
Khốn kiếp! Tên mã phỉ đầu lĩnh tức giận vung đao lao vào Lâm Hàn. Những tên mã phỉ còn lại đều giơ đao, kiếm lên hò hét lên hỗn loạn.
Lâm Hàn không hề hoảng sợ khi nhìn thấy mã phỉ lao về phía mình. Thi triển Phi Huyết Kiếm Pháp, tay phải cầm kiếm, nháy mắt liền đâm vào yết hầu mã phỉ đầu lĩnh.
Chậm rãi rút trường kiếm ra, trên thân kiếm trắng như tuyết không có một tia vết máu. Miệng vết thương ngay yết hầu mã phỉ đầu lĩnh cũng không có một tia vết máu chảy ra.
Lâm Hàn sắc mặt hơi đỏ lên, hắn cảm giác được một cỗ huyết khí thông qua thân kiếm tràn vào kinh mạch trong cơ thể, theo lộ tuyến của Huyết Ảnh Thần Công, cổ huyết khí vận hành trong kinh mạch với tốc độ cao, nhanh chóng hoàn thành một chu thiên, sau đó hóa thành cỗ chân khí hội tụ trong đan điền. Huyết Ảnh Thần Công tầng thứ nhất nháy mắt luyện thành.
Lâm Hàn nhìn thoáng qua trường kiếm trong tay, thì thào nói: Giết người, nguyên lai là loại cảm giác này! !
Một đám mã phỉ đều là những kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, tất cả những người không có thực lực đều bị chôn vùi dưới lớp cát vàng. Thấy tên mã phỉ đầu lĩnh bị giết, bọn chúng sợ hãi, không chút do dự, lập tức quay ngựa bỏ chạy.
Lâm Hàn thật vất vả mới đợi được người đến, sao có thể dễ dàng để bọn chúng đi như vậy. Hắn vận chuyển huyết ảnh chân khí, trong phút chốc, thân hình cấp tốc chớp động. Trong nháy mắt, mười tên mã phỉ thì có chín tên ngã xuống, biến thành thi thể, những thi thể này rất quỷ dị, vết thương của bọn mã phỉ không có một giọt máu nào chảy ra.
Lâm Hàn nhìn tên mã phỉ trước mặt thần sắc hoảng sợ, hai chân lạnh run. Mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi hẳn là biết lý do tại sao ta lưu ngươi lại phải không?” Tên mã phỉ lập tức quỳ xuống hét lớn: “Đại hiệp, tha mạng.” Hắn dập đầu giống như giã tỏi van xin.
Lâm Hàn thản nhiên nói: “Đưa ta đi nơi ở gần nhất.” Vừa nói xong, hắn nhìn quần áo của mình, lắc lắc đầu. Không có biện pháp, chỉ có thể cởi một bộ quần áo của mã phỉ trông còn tương đối sạch sẽ và mặc vào. Tên mã phỉ đang quỳ dưới đất vội đứng dậy dẫn ngựa, đi trước dẫn đường.
Mã phỉ mang theo Lâm Hàn rời đi, hai người một ngựa, chạy nửa canh giờ, chỉ thấy cách đó không xa, có một ngôi nhà làm bằng đất, phía trước có một cây cột cờ, một lá cờ vải tung bay trong gió. Trên đó có ghi bốn chữ lớn: Long Môn khách điếm.