Một lúc sau, cô trở lại bàn ngồi xuống, miệng nở nụ cười đầy vẻ gượng gạo nhìn anh ta.

“Đồ ăn lên rồi, cô ngồi xuống dùng đi”

Cô gật đầu rồi cầm chén súp trên tay chầm chậm ăn từng thìa, lâu lâu vẫn liếc nhìn người đàn ông đối diện.

Vương Khang nhìn cô ăn rồi mới cầm dao và nỉa cắt từng miếng thịt bò beefsteak, sau đó chuyển đĩa vừa cắt sang cho cô.

“Anh không cần, tôi có thể tự làm”

“Không sao, cô ăn đi”

“Cảm ơn anh”

Thấy anh ta đã ăn xong, cô liền chớp thời cơ mà lên tiếng:

“Vương tổng, bây giờ chúng ta đã có thể nói đến việc kí hợp đồng được chưa?”

“Được rồi, để tôi xem”

Hắn ta cầm hợp đồng lên, tay lật từng trang một xem.

“Tôi thấy bản hợp đồng này bên các cô làm rất ổn, tôi quyết định sẽ kí hợp đồng và trở thành nhà đầu tư mới của Sunshine”

Nghe thấy đối tác đồng ý, cô liền vui vẻ ra mặt, miệng cảm ơn rối rít, nở một nụ cười nhẹ, có lẽ đây là nụ cười chân thật nhất của cô từ nãy đến giờ kể từ khi ngồi chung bàn với anh ta.

“Cảm ơn Vương tổng, cảm ơn anh đã hợp tác với chúng tôi”

“Không có gì, cô Hàn đừng khách sáo” Nói rồi, anh ta lấy bút kí tên vào hợp đồng.

“Hợp đồng tôi đã kí rồi” Hắn ta đẩy bản hợp đồng sang chỗ cô rồi đưa tay ra ý muốn bắt tay với cô.

“Cô Hàn, hợp tác vui vẻ”

Nhiệm vụ của công ty cô đã hoàn thành, cô liền đưa tay ra lịch sự bắt tay với anh ta.

“Vương tổng, hợp tác vui vẻ”

Anh ta cầm lấy ly rượu champane đỏ sóng sánh khẽ nâng lên, hất cằm ra hiệu về phía cô, ý muốn cùng cô uống rượu.

“Nào, cô Hàn, cạn ly”

Cô lịch sự nâng ly lên, khẽ cụng vào chiếc ly của anh ta “keng” một tiếng vui tai. Cô vừa thu tay lại hướng ly đến môi thì Vương Khang liền lên tiếng chặn lại hành động của cô.

“Uống cạn ly rượu này xem như là đánh dấu sự hợp tác của chúng ta”

Vương Khang nhếch một bên lông mày, đánh giá biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ.

“Được, Vương tổng. Mời anh”

Cô hướng đến môi, uống cạn ly rượu trước cái nhìn chằm chằm của người đối diện. Vương Khang thấy cô đã uống thì cũng đưa ly rượu lên môi, mắt vẫn không rời khỏi cô một giây nào, anh ta như không muốn bỏ sót một biểu cảm nào trên gương mặt xinh đẹp của cô dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhất.

Cô có linh cảm từ lúc cô vào nhà vệ sinh ra, cái nhìn của hắn ta rất khác lúc trước. Trước cái nhìn khác lạ của hắn ta nó làm cô chú ý đến nhưng vẫn uống cạn ly rượu mà không hề hay biết nó đã bị người ta đụng chạm vào.

Uống hết, cô bỏ ly xuống, lấy khăn giấy lau miệng, khẽ mỉm cười.

“Một lần nữa cảm ơn anh đã hợp tác với Sunshine, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Bây giờ tôi còn có việc, xin phép anh tôi đi trước. Chào Vương tổng”

Cô nói xong, đứng lên cúi người chào anh ta rồi cầm theo túi xách cùng bản hợp đồng bước chân rời đi.

Mở cửa rời khỏi nhà hàng, cô đứng ở lề đường đón taxi. Đứng đợi được khoảng chừng 5p, cô cảm thấy đầu khẽ choáng nhẹ thêm một chút chóng mặt. Cô thấy không ổn nên liền lắc lắc đầu, tay xoa nhẹ hai bên thái dương nhằm giảm đi sự chóng mặt nhưng có vẻ nó không hề có tác dụng.

Cô đâu biết tuy cô đã rời đi nhưng hắn ta vẫn ngồi yên ở bàn phóng tầm mắt đặt trên người cô. Thấy biểu hiện khó chịu cùng hành động xoa nhẹ thái dương của cô hắn ta liền hiểu ra thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Nghĩ đến đêm nay có thể cùng người đẹp lăn lộn trên giường, môi anh ta khẽ nhếch lên, cảm giác bản thân sắp đạt được một thứ rất thành tựu.

Nghĩ rồi, hắn rời bàn ăn đứng lên tiến đến chỗ cô đang đứng.

“Cô Hàn, cô vẫn chưa về sao?”

“À tôi…đang đợi taxi” Giọng cô nghe có chút yếu ớt.

“Tôi nghe giọng cô hình như……không được ổn lắm, cô có cần tôi đưa cô về không?”

“Không dám phiền đến Vương tổng….tôi đợi thêm chút nữa là có taxi thôi, cảm ơn lòng tốt của anh”

“Vẫn là nên để tôi đưa cô về thì hơn, trời cũng tối rồi, phụ nữ đi taxi một mình nguy hiểm lắm”

“Không sao đâu” Cô khéo léo từ chối.

“Cô đừng lo làm phiền đến tôi, tôi đưa cô về. Đi thôi” Anh ta nói rồi cầm tay cô kéo đi về bãi đậu xe.

Cô cố gắng dãy dụa muốn rời khỏi cái cầm tay của anh ta nhưng hắn nào cho cô được toại nguyện như thế.

“Anh buông tôi ra, anh là đang cưỡng ép người khác làm điều họ không muốn đấy” Cô hét lên, gỡ tay anh ta ra khỏi tay mình, hành động của hắn ta làm cô cực kì khó chịu.

“Tôi chỉ là muốn đưa cô về thôi mà, cần gì cô phải nói nặng lời như thế”

“Cảm ơn anh nhưng tôi không cần anh đưa về” Nói rồi, cô ghét bỏ lườm hắn một cái sắc bén rồi quay người bỏ đi.

“Người phụ nữ bướng bỉnh, để xem đêm này tôi trừng phạt em thế nào”

Hắn ta nhếch môi cười, phái thêm người giám sát cô, chỉ cần khi nào thuốc hoàn toàn ngấm sẽ đưa cô đến nhà hắn.

Đầu có vẻ đau hơn lúc nãy nhiều, cô loạng choạng xuống từng bậc thềm cầu thang. Vì chóng mặt nên mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, cô cố gắng bám víu vào thành cầu thang để tiếp tục bước đi. Vừa bước được hai bước, thì cả người cô liền đụng trúng lồng ngực của một ai đó. Lồng ngực người đó cứng rắn khiến đầu cô đụng vào có chút đau.

Cô xoa đầu, ngước lên nhìn người vừa bị mình đụng vào. Tuy hiện tại cô đang không nhận thức rõ được mọi thứ nhưng vẫn cảm thấy người mình vừa đụng vào có chút quen mắt. Nhưng sau đó, cô liền cảm thấy mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo rồi sau đó ngã xuống và không còn biết gì nữa.

“Này, cô gì ơi……cô sao vậy?”

Người đàn ông đỡ lấy cô, cô gái nhỏ ngã xuống được bao bọc trong vòng tay rộng lớn, mặt úp vào ngực nên anh không thể nhìn rõ mặt của cô chỉ có thể làm mọi cách để cô có thể tỉnh lại nhưng vô dụng, hiện tại cô đã chìm vào cơn mê. Sau đó, anh liền bế cô lên đi đến xe.

“Đại uý, anh vừa từ nhà vệ sinh ra mà đã có phụ nữ để ôm vào lòng rồi. Anh đây cũng thật đào hoa quá đi” Hứa Minh là cấp dưới của Lục Thần Vũ thấy anh bế cô liền lên tiếng trêu chọc.

“Nói nhiều, lái xe đến bệnh viện nhanh lên” Ra lệnh xong, anh ném chìa khóa xe cho cậu ta rồi mở cửa sau bế cô vào xe.

“Tuân lệnh, đại uý” Cậu ta nghe anh ra lệnh cũng không hỏi nhiều, chỉ biết cô gái này cần được đến bệnh viện ngay bây giờ. Không chần chừ liền đạp chân ga phóng nhanh đến bệnh viện thành phố.

...<Hết chương 7>...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play