Trương Thu Lai trở lại, không riêng gì Phương Mẫn cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít, Kim Tú Châu cũng cảm thấy khoan khoái hơn nhiều. Cô bàn bạc với Phương Mẫn, sau này mỗi tháng cô cũng gửi thêm chút tiền, chờ sau khi Bạch Cảnh Chi và hai đứa nhỏ đi học, chắc chắn cô sẽ thường xuyên sang nhà Phương Mẫn ăn cơm, dù gì cũng không thể ăn chực mãi được.
Phương Mẫn biết tính Kim Tú Châu nên cũng không chối từ.
Cứ như vậy, khi Kim Tú Châu và bọn trẻ sang nhà Phương Mẫn ăn cơm, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, nếu không lúc nào cũng cảm thấy chiếm lợi nhà người khác, cô không thích như vậy.
Ban ngày bọn nhỏ còn phải học hành, Kim Tú Châu cũng bận, cô ôm Lục Lục sang nhà bên cạnh, cùng Phương Mẫn vẽ tranh đọc sách trong thư phòng. Phương Mẫn còn chuẩn bị riêng cho cô một cái bàn mới, hai người có thể ngồi song song cùng nhau làm việc, cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Hai bé con được bú no rồi đặt lên giường ngủ, thỉnh thoảng Trương Thu Lai sẽ về phòng ngó một cái.
Hiện giờ hai bé con đã nhận ra đối phương, mỗi lần được đặt cạnh nhau trên giường đều biết là phải đi ngủ, lập tức ngáp một cái cái, chẳng mấy chốc là nhắm mắt lại ngủ ngon, cũng không cần dỗ dành gì nhiều.
Dạo trước Phồn Phồn còn rất bá đạo, nhóc biết đây là giường mình nên không cho Lục Lục ngủ cùng, cứ thấy đặt Lục Lục nằm xuống là nhóc gân cổ lên khóc, nhưng lúc cậu nhóc ngủ trên giường của Kim Tú Châu thì không sao, lần nào Lục Lục cũng mở đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu, có đôi lần có lẽ là ngại ồn, cô bé xoay đầu sang bên kia không thèm nhìn cậu nhóc nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT