Giang Minh Xuyên nghe tới đây, trong lòng thấy khó chịu. Anh thì thế nào cũng được, nhưng anh không muốn nhìn thấy em gái mình bị người ta ức hiếp,tự chịu thiệt về mình.
“Nếu các người muốn tính toán rõ ràng như vậy, vậy năm đó mẹ tôi trao nhà và tiền cho vợ chồng hai người cũng phải làm cho ra lẽ, không thể để mấy người nói thế nào là thế đó. Pháp luật nước ta có quy định rõ ràng về việc cho tặng tài sản, nào tới lượt các người nói không tính là xong? Năm đó mẹ tôi đâu phải làm từ thiện, mẹ tôi đưa tặng nhà và tiền cho vợ chồng hai người là muốn đổi lại công nuôi nấng em gái tôi, coi như vợ chồng hai người miễn cưỡng làm được. Vậy nếu bà ấy đã cho tiền thì số tiền tôi gửi sang đây mấy năm nay, vợ chồng hai người mau trả lại.”
Anh vừa nói xong, Tống Hữu Phúc đứng ở cửa đã nổi đóa, “Nào có chuyện đã cho rồi còn đòi lại?”
Hai cảnh sát vội đứng ra nói: “Tiền và nhà Bạch nữ sĩ đã tặng năm đó đâu?”
Lưu Cần và Tống Tiểu Như cùng im re, hai vợ chồng Tống Hữu Phúc đứng ở cửa cũng rụt đầu rụt cổ, không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi.
Lưu Ái Hoa không biết lôi tự tin từ đâu ra: “Nhà nào tiền nào, chúng tôi nào có biết?”
Chủ nhiệm Lâm đứng ra nói: “Cháu còn nhỏ tuổi không biết cũng bình thường, nhưng chuyện năm đó bác biết rõ. Cậu cháu tông chết người ta, là nhà cháu đứng ra bồi thường một căn nhà hai tầng và một số tiền, có thể liên hệ với người nhà đó, nếu cảnh sát cần điều tra, nhà máy chúng tôi có thể phối hợp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play