Buổi sáng, một nhà năm người lại đi dạo tòa nhà bách hóa. Lần này là vì Kim Tú Châu muốn mua đồ, dù sao lúc tới thủ đô, ông cụ Chương và mấy trưởng bối khác cũng cho rất nhiều tiền lì xì, bọn họ mới tiêu có một ít.
Trước nay Kim Tú Châu không bao giờ keo kiệt với bản thân, cô mua cho mình một một cái đồng hồ khác, sau đó mua cho cả nhà mỗi người một bộ quần áo mới, còn mua thêm vở và bút cho Lưu Cảnh Chi và bọn trẻ, cuối cùng là mua thêm ít kẹo và đặc sản ở đây, định mang về làm quà cho mấy người Uông Linh, nhà họ Ngô và Phương Mẫn.
Cả nhà xách túi lớn túi nhỏ về, nào ngờ khi tới sảnh của nhà khách lại chạm mặt Lưu Ái Hoa.
Nhân viên nhà khách nói: “Cô ấy tới tìm mọi người, tôi nói mọi người ra ngoài rồi, nên cô ấy chờ ở đây.”
Lưu Ái Hoa nhìn thấy bọn họ mua về rất nhiều đồ thì ghen tị đỏ cả mắt. Trước khi tới đây cô ta còn định nhắc nhở Lưu Cảnh Chi là cậu mợ tới nhà, không hề có ý đồ tốt, nhưng giờ cô ta không muốn nhắc nhở gì nữa.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà cô ta lại phải ở lại đây sống khổ sống sở, còn chị ta lại có thể đi theo anh trai chị dâu ăn sung mặc sướng?
Cô ta nhấp môi, dùng giọng điệu không cam lòng nói: “Ba mẹ tôi nói, muốn tìm các người nói chuyện một lần nữa, bây giờ đã là thời đại mới rồi, những chuyện trước kia đều là chuyện xảy ra trước khi kiến quốc, đã không còn được tính đến nữa. Dù sao thì Lưu Cảnh Chi cũng do nhà chúng tôi nuôi lớn, sao có thể bảo dẫn đi là dẫn đi? Các người muốn dẫn đi thì cũng được thôi, ba tôi biết địa chỉ của các người, đến lúc tới tận doanh trại bộ đội làm ầm ĩ lên, cũng khó coi chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT