Phó Yến Yến không biết hết những chuyện sau này xảy ra như thế nào, khoảnh khắc khi nhảy xuống từ sân thượng khu dạy học kia, cô bé đã không còn muốn sống nữa rồi, cô bé quá đau khổ, chỉ muốn được giải thoát.

Vốn tưởng rằng cứ chết đi như thế, nhưng không hiểu sao sau khi chết linh hồn cô bé lại không tự chủ mà đi theo Kim Tú Châu. Người đàn bà kia quả nhiên không yêu thương gì cô bé, chỉ nhỏ có hai giọt nước mắt đã được tình nhân của bà ta dỗ yên.

Nhưng Phó Yến Yến cũng không cảm thấy tức giận, rốt cuộc, cô bé sớm đã thất vọng tột đỉnh với Kim Tú Châu, cho nên cô bé chỉ có thể yên lặng nhìn Kim Tú Châu từng bước một bị tình nhân phản bội vứt bỏ, còn mang một món nợ khổng lồ rồi rơi vào bước đường cùng.

Mà ba Giang cũng không cưới dì kia như lời Kim Tú Châu, sau khi ly hôn với Kim Tú Châu, anh chỉ sống cùng Hạ Nham, đáng tiếc người tốt không sống thọ, anh mất vì một chuyện ngoài ý muốn. Về phần người anh Hạ Nham trên danh nghĩa này, thật ra ngay từ đầu Phó Yến Yến đã ghét cậu ta.

Đời trước Kim Tú Châu đột nhiên được chuyển từ nông thôn tới sống trong doanh trại quân đội, cuộc sống tốt hơn nhưng trong lòng vừa tự ti vừa sợ hãi, bà ta biết mình sử dụng thủ đoạn không trong sáng gì mới có được mọi thứ hiện giờ, cho nên ở trước mặt ba Giang căn bản không dám ngẩng đầu, bà ta lấy lòng ba Giang, đối xử với con nuôi Hạ Nham của ba Giang cũng vô cùng bao dung và bất công, cho dù là ăn uống, chỉ cần Hạ Nham thích, cô bé đều phải nhường, chỉ cần phát sinh mâu thuẫn với Hạ Nham, đều là cô bé sai, dường như chỉ có như vậy mới có vẻ công bằng, mới thể hiện bà ta là một người mẹ kế tốt.

Khi đó, Hạ Nham chỉ đứng đó mà cười như thể chế nhạo đứa con gái ruột là cô bé so ra còn không bằng vị trí của cậu ở trong lòng Kim Tú Châu. Thậm chí, cô bé biết có đôi khi cậu ta cố ý cười nhạo cô bé.

Những sỉ nhục và thất vọng đó vẫn luôn khắc thật sâu vào trong đầu cô bé, cho nên về sau Kim Tú Châu chia tay với ba Giang, cô bé thậm chí cảm thấy được giải thoát. Chỉ là vận may cũng không rơi xuống người cô bé, Kim Tú Châu dẫn theo cô bé xuống phía Nam bắt đầu làm mua bán nhỏ, trải qua cuộc sống tĩnh lặng một khoảng thời gian, tới khi việc buôn bán có khởi sắc thì Kim Tú Châu lại gửi cô bé vào ký túc của trường học rồi mặc kệ, còn bà ta tìm hết người đàn ông này tới người đàn ông khác, toàn bộ tiền kiếm được đều tiêu cho mấy người đàn ông kia, mà cô bé ở trường học chỉ có thể ăn mấy thứ đồ ăn tệ hại nhất, thậm chí bởi vì nợ học phí, phí sinh hoạt mà cô bé bị giáo viên và bạn học xa lánh, dẫn tới bị trầm cảm.

Cho nên khi Hạ Nham lén tới phía Nam thăm cô bé, cậu biết cô bé bị người khác bắt nạt đã đánh nhau với người ta để bảo vệ cô bé, lúc ấy trong nội tâm Phó Yến Yến cũng không hề cảm kích, cô bé tình nguyện để người ta bắt nạt cũng không cần cậu giúp, thậm chí còn cố ý nói: “Đây không phải là như anh mong muốn hay sao?”

Khi đó Hạ Nham đứng đối diện với cô bé, rõ ràng cao hơn cô một cái đầu, nhưng một khắc kia lại nhỏ như hạt bụi, đôi mắt cậu đỏ hoe nhìn cô bé, không nói lấy một câu đã bỏ đi, vậy mà từ đó về sau, không có ai dám trắng trợn bắt nạt cô bé nữa, nhiều nhất cũng chỉ không nói chuyện với cô bé mà thôi. Nhưng Hạ Nham lại không biết, có nhiều tổn thương không chỉ đến từ thân thể.

Cô bé còn nhớ rõ, đêm trước khi thi đại học cô bé đã chuẩn bị tinh thần trước một ngày, cuối cùng về nhà cẩn thận lựa lời nói với Kim Tú Châu trường học sẽ thu hai mươi đồng tiền phí báo danh và phí ăn ở khi thi, cô bé đã suy nghĩ rất nhiều cách ứng đối, thậm chí đã nghĩ nếu Kim Tú Châu không đồng ý, cô bé sẽ nói với bà ta, sau này cô bé nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho bà ta, nhưng cô bé không cách nào tưởng tượng được, mình thậm chí còn chưa nói hết câu đã phải nghe vô số lời mắng chửi nhục mạ, mắng cô bé là đồ sao chổi, đã khắc chết cha ruột, còn khắc làm bà ta ly hôn, hiện giờ cô bé còn luôn về nhà ảnh hưởng tới việc buôn bán của bà ta……

Khi đó cô bé đột nhiên cảm thấy, bản thân mình sống trên thế giới này thật sự không còn ý nghĩa gì nữa. Sau đó cô bé lại nhìn thấy Hạ Nham thọt chân ra vào bệnh viện, trang phục nhếch nhác dính đầy bụi đất, anh đã không thực hiện được mộng tưởng tham gia quân ngũtừ nhỏ nữa rồi.

Khi Kim Tú Châu bệnh nặng nằm trong bệnh viện phải dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, vẫn là Hạ Nham đi làm thuê kiếm tiền chăm nuôi bà ta. Cuối cùng, một bà cụ cùng phòng bệnh Kim Tú Châu thấy được ngọc bội trên cổ bà ta, nửa đêm lấy trộm, ngọc bội bị rơi xuống đất vỡ nát. Khoảnh khắc đó Phó Yến Yến đột nhiên nhớ tới, lúc trước cô bé nghe Kim Tú Châu kể có đợt ngủ không ngon giấc thì đã dùng tất cả số tiền trong người mua về miếng ngọc bội kia. Số tiền này ba Giang lén cho cô bé khi Kim Tú Châu và ba Giang ly hôn.

Ngay lúc ngọc bội kia vỡ ra, cô bé cảm giác như nghe được Kim Tú Châu run rẩy gọi tên mình. Nhưng khi đó trước mắt cô bé xuất hiện một quầng sáng trắng chói mắt. Sau đó cô bé không còn ý thức. Khi cô bé tỉnh lại lần nữa là vào buổi sáng ngày đó rời đi, cô bé lại thấy Kim Tú Châu, có điều Kim Tú Châu hiện tại có chút giống, cũng có chút không giống người cô bé biết.

Trong trí nhớ của cô bé, Kim Tú Châu là người cố chấp, hiếu thắng, hư vinh, hy vọng chứng minh bản thân mình không giống với những gì người khác cảm nhận. Bà ta đối xử với ba Giang một đằng, đối xử với hàng xóm trong đại viện một nẻo, đối với những tình nhân sau này cũng khác, nhưng buồn cười nhất là bà ta càng điên cuồng muốn nắm lấy cái gì, thì càng không chiếm được.

Nhưng Kim Tú Châu của hiện tại sẽ cười, sẽ dịu dàng lau miệng cho cô bé, đối đãi với cô bé giống hệt người mẹ mà cô bé đã từng vô số lần mong chờ. Rõ ràng đã buông xuống hết thảy, nhưng vẫn không nhịn được sinh ra một tia hy vọng không nên có.

Phó Yến Yến nhìn Hạ Nham khi còn nhỏ, tâm tình vô cùng phức tạp.

Sau đó hẳn là anh ấy rất hối hận, chăm sóc Kim Tú Châu nằm liệt không thể động đậy trên giường bệnh. Đến khi bà ta chết đi thì anh ấy cũng chỉ còn lại một mình, lúc ấy anh ấy sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ nghĩ nếu khi đó đối xử với cô bé, với Kim Tú Châu tốt hơn một chút, một nhà bọn họ sẽ không có kết cục như vậy không?

——

Tới tối, Giang Minh Xuyên mang theo hai bát thức ăn trở về, anh vốn dĩ nghĩ hôm nay trong nhà cũng chưa dọn dẹp, ngày mai sẽ sang nhà hàng xóm đón Hạ Nham về, không ngờ vừa về đến đã thấy cậu bé ở nhà rồi, anh có hơi sửng sốt một chút, mới nhớ ra có khả năng đồ ăn không đủ.

Hạ Nham cũng thấy đồ ăn trong tay anh, hiểu chuyện nhỏ giọng nói: “Ba, con không đói bụng, lúc trưa con ăn rất nhiều ở nhà bà Ngô rồi.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Phó Yến Yến căng thẳng, cô bé biết kế tiếp Kim Tú Châu sẽ nói gì. Quả nhiên, nghe thấy Kim Tú Châu đúng lý hợp tình nói: “Anh đi mua thêm một phần nữa, tôi còn muốn ăn món thịt ngon như buổi trưa ấy.”

Phó Yến Yến ngây người, sau đó có phần không thể tin nổi quay đầu lại nhìn cô một cái.

Kim Tú Châu không nhận ra chỗ nào không đúng, cô nghiêm túc nói với Giang Minh Xuyên: “Mẹ Phó Kiến Quốc không cho mẹ con tôi ăn no, lúc nào tôi với con gái cũng đói, anh cũng không thể như vậy với chúng tôi.”

“……”

Giang Minh Xuyên còn có thể nói gì, đành phải xoay người đi ra ngoài một lần nữa.

Bên cạnh Hạ Nham há miệng thở dốc, chuẩn bị nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không dám nói, bởi vì đây là thím đề xuất, cậu sợ mình nói gì thì thím sẽ không thích cậu.

Thịt kho tàu không còn, Giang Minh Xuyên mua củ cải nhồi thịt về. Hai bát đồ ăn được đặt lên bàn, Kim Tú Châu thấy không có đũa dùng chung bèn chủ động cầm lấy bát đồ ăn chia đều, chia cho mỗi người một bát nhỏ, bát của ai cũng đầy.

Khi Kim Tú Châu chia thịt, Giang Minh Xuyên tốt tính bảo: “Phần của anh chia cho hai đứa trẻ đi, bọn chúng đang lớn, cần ăn nhiều một chút.”

Kim Tú Châu im lặng, anh đúng là người tốt, nhưng ngoài miệng lại nói, “Ai cũng có phần, anh mua về sao lại không được ăn?”

Giang Minh Xuyên không nói gì, nhưng trong lòng thấy ấm áp.

Hai đứa trẻ yên lặng cúi đầu, thấy Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đều ăn, bọn chúng mới ngoan ngoãn cầm lấy đũa.

Toàn bộ quá trình đều không nói câu nào, Kim Tú Châu có thói quen lúc ăn và ngủ không nói, Giang Minh Xuyên lại là người ít nói. Nhưng không hiểu sao, Hạ Nham lại cảm thấy an tâm, so với cảnh ăn cơm vô cùng náo nhiệt ở nhà họ Ngô, cậu thích như thế này hơn.

Kim Tú Châu không thích ăn da, cảm thấy không sạch sẽ, ăn xong trong bát còn lại mấy miếng da và mỡ, Giang Minh Xuyên thấy cũng không nói gì, gắp lấy ăn luôn.

Kim Tú Châu thấy thế thì đỏ bừng mặt, đây là lần đầu tiên có người ăn đồ thừa trong bát của cô. Trong lòng có chút khác thường nhưng cũng không thấy phản cảm.

Cơm nước xong, Kim Tú Châu rất biết điều đi thu dọn bát đũa. Giang Minh Xuyên cũng không nhàn rỗi, anh xuống bếp đun nước nóng, sau đó thu dọn phòng bếp một chút.

——

Buổi tối, một nhà bốn người rửa mặt xong rồi đi ngủ.

Trong nhà có hai phòng, nhưng mới chỉ dọn dẹp được một phòng, trước đây Giang Minh Xuyên và Hạ Nham ở nhà đều ngủ chung.

Cũng may trước đó cái giường này Giang Minh Xuyên có nới thêm, một nhà bốn người nằm cũng không chật lắm. Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu cách bởi hai đứa trẻ, nằm nghiêng mặt đối mặt, mắt đối mắt, hai người đều hơi xấu hổ, tính kỹ ra, bọn họ mới quen nhau được mấy ngày.

Có điều hai đứa nhỏ ngủ rất ngon, rất nhanh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều. Ngay sau đó Giang Minh Xuyên cũng nhắm mắt lại. Chỉ có Kim Tú Châu có hơi khó ngủ, trước mắt hết thảy đối với cô mà nói có phần giống nằm mơ. Rõ ràng hai ngày trước cô vẫn là tù nhân, bây giờ đột nhiên lại có chồng mới cùng hai đứa con.

Nhưng rất nhanh cô muốn ngủ cũng không ngủ được, tiếng đàn ông ngáy đinh tai nhức óc từ bên cạnh truyền tới, ồn tới mức làm cô phát cáu. Phó Yến Yến nằm ở bên cạnh cô bị đánh thức, thân thể có hơi động đậy. Kim Tú Châu đã nhận ra, cáu giận trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, giơ tay che lại lỗ tai con gái, miệng thì oán giận nói một câu, “Ngáy to như bò.”

Ngay lập tức cả người Yến Yến cứng đờ, cô bé không nghe rõ Kim Tú Châu nói gì, chỉ cảm thấy trên lỗ tai truyền đến độ ấm, hồi lâu sau mới xác định đây là sự thật.

Trong lòng không hiểu sao thấy chua xót.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Minh Xuyên xách thùng sang nhà họ Ngô bên cạnh múc nước, nhà bọn họ không có giếng nước, chỉ có thể lấy bên nhà hàng xóm.

Qua lại sáu bảy chuyến, lu nước đã được đổ đầy, anh nghỉ ở cửa một lát, phát hiện hai mẹ con trong nhà đều không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy, nhưng con trai thì rất hiểu chuyện bắt đầu đun nước nấu cơm ở trong phòng bếp.

Giang Minh Xuyên quay lại phòng bếp, nhận lấy chảo, sạn trong tay con trai bắt đầu xào nấu. Hạ Nham tự giác chạy đến bếp lò canh lửa.

Trong lúc nhất thời hai cha con cũng không biết nói gì, chỉ cảm giác có gì đó sai sai.

Hết chương 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play