Trên bến tàu có vài chiếc thuyền dừng đỗ, có một con thuyền đã gần đầy người, nhìn thấy bọn họ đi tới, người chèo thuyền vội chạy tới tiếp đón, hỏi: “Có đi thuyền không? Nếu đi thì lên luôn.”
Giang Minh Xuyên đưa Kim Tú Châu lên, trả tiền, một nhà ba người ngồi xuống phía sau, người chèo thuyền vung mái chèo chậm rãi khởi hành, những người ngồi chung quanh phần lớn đều là người nơi khác đi thăm người thân, khi nói chuyện với nhau, đều dùng tiếng địa phương, Kim Tú Châu nghe không hiểu.
Sau khi thuyền tới thị trấn, một nhà ba người lại đổi thuyền một lần nữa, thuyền lần này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể chở được khoảng bốn năm người.
Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu, “Ở đây đường thủy nhiều, ra ngoài phần lớn đều đi thuyền, cho nên ra ngoài một chuyến cũng không tiện lắm. Nếu em muốn mua thứ gì có thể nói với bộ đội Cung Tiêu Xã, khi bọn họ nhập hàng có thể mua hộ em.”
Trước kia anh chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng hiện giờ không giống thế nữa, có một gia đình cần nuôi sống. Nghĩ đến đây, anh cảm giác trên vai dường như có thêm một gánh nặng, nhưng trong lòng anh cũng thấy có thêm một thứ thuộc về mình.
Thuyền đi trên sông hơn một giờ thì dừng lại, nơi đỗ thuyền chỉ đơn giản kê mấy tảng đá lớn, Giang Minh Xuyên bế bé con xuống trước, sau đó xoay người đỡ Kim Tú Châu xuống, hai tay anh đỡ dưới nách cô, nhẹ nhàng ôm người xuống dưới.
Hiện giờ Kim Tú Châu đã có thể ứng đối hết thảy không đổi sắc mặt, chỉ là vẫn có chút ngượng ngùng cho nên trên đường không nói gì. Bên này là đường núi, đường đi rất hẹp, có điều gần đây người qua lại rất nhiều, đường đi dưới chân là tuyết trắng lẫn cùng bùn đất, rất lầy lội.
Giang Minh Xuyên đi đằng trước, nói: “Sắp đến nơi rồi.”
Có điều cái sắp đến mà anh nói cũng phải đi một đoạn khá xa, khi tới nơi, sau lưng Kim Tú Châu đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Cậu lính mới canh giữ ở cổng lớn nhận ra Giang Minh Xuyên, làm động tác chào với anh, rồi mở cửa lớn ra cho bọn họ đi vào.
Bên ngoài nhìn không ra, tới khi đi vào trong, Kim Tú Châu mới phát hiện thật đáng kinh ngạc, bên trong rất rộng, từng dãy nhà giống như những quân cờ đặt trên bàn cờ, được sắp xếp chỉnh tề, mỗi cây mỗi hoa xung quanh đều được trồng ngay ngắn thẳng hàng.
Cách đấy không xa cô còn nhìn thấy một đoàn người đi thẳng hàng, miệng hô “Một hai một hai”, khí thế rất vang dội.
Giang Minh Xuyên dẫn cô đi đến dãy phòng phía đằng sau, càng đi sâu vào trong, hơi thở cuộc sống càng dày đặc, thậm chí ở trên đường còn thấy mấy bà thím túm tụm buôn chuyện, nhìn thấy bọn họ, ánh mắt đều mang theo hiếu kỳ và dò xét.
Giang Minh Xuyên không quen biết mấy người này nên cũng không chào hỏi, đi thẳng tới chỗ ở của mình.
Dãy nhà phía trước là hai tòa nhà năm tầng, nhưng còn chưa xây dựng xong, chỉ có một số ít người ở, đằng sau thì khá nhiều những căn nhà một tầng, tương đối cũ kỹ, nhà Giang Minh Xuyên chính là một căn nhà cũ ở đằng sau, ở gần chân núi.
Kim Tú Châu càng đi càng tấm tắc, mãi tới khi Giang Minh Xuyên dừng lại mở cửa, cô nhìn căn phòng xập xệ trước mặt này, cảm giác trước mắt tối sầm, chị hai của “Kim Tú Châu” không phải nói cô sẽ lên thành phố sống những ngày lành tháng tốt sao? Nhìn đâu thấy có chỗ nào tốt.
Giang Minh Xuyên thấy cô không bước vào, quay đầu lại nhìn, dường như đã nhận ra cảm xúc của cô, nghĩ một lát, giải thích: “Năm trước sau khi xây dựng tòa nhà đằng trước, rất nhiều gia đình chuyển tới đây, lúc ấy tôi vẫn ở trong ký túc xá, sau khi nhận nuôi Hạ Nham mới xin căn phòng này, lúc đó chỉ còn dư lại căn này.”
Có điều ngày thường anh tương đối bận rộn, có khi gặp đợt huấn luyện mười ngày nửa tháng cũng không về nhà, nên gửi Hạ Nham cho nhà hàng xóm, căn phòng này đã lâu không có người ở, cho nên mới nhìn có hơi lộn xộn.
Anh vốn định năm nay về nhà cha mẹ muôi một chuyến ăn Tết, nói với bọn họ mình chuẩn bị kết hôn, lúc về sẽ nhờ người mà chị dâu làm mai ấn định thời gian hôn sự, sáu tháng cuối năm sau tòa nhà năm tầng kia hẳn là sẽ xây xong, lúc ấy bọn họ cũng có thể dọn vào ở luôn. Chỉ là không ngờ lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bên phía chị dâu kia cũng phải đi xin lỗi. Nhưng nếu anh đã đồng ý cưới Kim Tú Châu thì nhất định sẽ làm được.
Giang Minh Xuyên bảo Kim Tú Châu và con gái nghỉ ngơi một lát, anh cầm lấy cây chổi ở cửa bắt đầu quét tước vệ sinh.
---
Ở trong sân nhà hàng xóm.
Tiền Ngọc Phượng bê một rổ rau vội vã vào nhà, nhìn mẹ chồng đang nhặt rau ở cửa, vội nói: “Mẹ, con nghe nói doanh trưởng Giang đã trở lại còn dẫn theo một người phụ nữ và một đứa bé, nhìn qua không giống như là quan hệ bình thường.”
Nhà mẹ đẻ chị ta vốn ở trong thôn bên cạnh, ngày thường cũng hay qua lại, mùa đông rau dưa rất quý, chị ta lại càng cần mẫn về thăm nhà, gần như cách hai ngày lại về nhà “thu hoạch” một lần, mà em dâu chị ta cũng không có ý kiến gì, chồng được phát trợ cấp gì chị ta cũng sẽ mang một ít về nhà mẹ đẻ.
Vốn dĩ chị ta còn cảm thấy dạo này nhàm chán, mấy người vợ lính khác có quan hệ tốt với chị ta đều về quê ăn Tết cả, không còn ai nói chuyện, nào biết trên đường về lại bị người khác giữ lại kể chuyện này, chồng chị ta và Giang Minh Xuyên là anh em tốt, ngày thường thường xuyên qua lại, cho nên người khác đều tới hỏi chị ta.
Chị ta nào biết tình huống như thế nào, người kia trông ra làm sao còn chị ta còn chưa thấy, chẳng phải Giang Minh Xuyên được vợ của đoàn trưởng giới thiệu đối tượng sao? Cô gái kia chị ta cũng gặp hai lần rồi, nhìn cũng khá là xinh đẹp.
Thím Ngô nghe xong nhíu mày, cảm thấy chị ta nhiều chuyện quá đỗi, “Đừng nói bậy, doanh trưởng Giang là người chính trực, làm sao làm ra chuyện không đàng hoàng gì, nhất định là có nguyên nhân.”
Tiền Ngọc Phượng cũng không để ý, “Còn có nguyên nhân gì nữa? Người đã dẫn về nhà rồi.”
Thím Ngô hoài nghi nhìn chị ta, nếu đúng thật là dẫn người về nhà thì có phần không đúng lắm, thời buổi này ai dám làm ra loại chuyện như vậy? Không sợ bị nước bọt dìm chết đuối? Bà nghĩ cẩn thận mới hỏi: “Có phải con nhìn lầm không? Hay là dẫn đối tượng xem mắt về? Hai người bọn họ cũng coi như xác định rồi, dẫn về nhà ăn bữa cơm cũng không tính là gì.”
“Ôi chao, nếu đúng là cô kia thì đã không giật mình như thế, con cũng có nhìn thấy đâu, nhưng mấy người Trương Chi Hoa nhìn thấy, nói cô gái kia tóc thật dài, da có hơi đen, vừa nhìn là biết từ nông thôn tới, Giang Minh Xuyên còn ôm trong lòng một bé gái tầm hai ba tuổi.”
Thím Ngô nghe xong không nói tiếng nào, bà còn nhớ lúc trước cũng là Tiền Ngọc Phượng nghe ngóng được tin tức về kể, đối tượng xem mắt của Giang Minh Xuyên làn da trắng như đậu hũ, giọng nói thì ngọt ngào, còn cắt tóc ngắn, trông không hề giống một người đã kết hôn sinh con, mà trông giống như đại tiểu thư nhà giàu, lúc ấy còn bị bà mắng cho một trận, là dùng từ không đúng mực, nếu như bị người khác nghe được thì làm sao.
Tiền Ngọc Phượng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, “Không phải nói nửa tháng sau mới trở về sao, giờ trở về, vậy tiền kia không phải là phải trả lại một nửa chứ?” Còn cả gạo với dầu, chị ta đều đã mang về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi Giang Minh Xuyên có gửi nhờ Hạ Nham ở nhà bọn họ, cũng gửi thêm không ít đồ, vô cùng hào phóng.
Thím Ngô nghe xong lời này, sắc mặt liền trầm xuống, “Đừng có chăm chăm vào mấy cái việc cỏn con này, doanh trưởng Giang trước nay đều rất rộng rãi với nhà chúng ta, còn cả Tiểu Quân nhà ta, lúc trước chơi ở bờ sông thiếu chút nữa đuối nước cũng là doanh trưởng Giang nhìn thấy đến cứu, nên tính ra cậu ta vẫn là ân nhân của nhà chúng ta.”
Lời này Tiền Ngọc Phượng không dám cãi lại, cúi đầu không lên tiếng.
Thím Ngô thấy chị ta như vậy thì tức giận, “Người khác nói là chuyện của người khác, con cũng đừng có xía vào, ít nhất chuyện doanh trưởng Giang con đừng có làm loạn, làm người vẫn phải có chút lương tâm.”
Tiền Ngọc Phượng nhỏ giọng phản bác, “Con có nói gì đâu.”
Thím Ngô không tin lấy nửa câu, lúc trước con trai bà muốn cưới chị ta, bà cũng không ưng cho lắm, cái miệng chị ta quá rộng, mỗi ngày đều chỉ chằm chằm nhìn nhà người khác, phúc khí trong nhà cũng đều bị cái miệng chị ta thổi tan hết rồi.
Tiền Ngọc Phượng cũng hơi sợ mẹ chồng, vội bao biện: “Không phải là con sợ thằng bé Hạ Nham phải chịu khổ sao, đối tượng xem mắt lúc trước của doanh trưởng Giang rất tốt mà, đối với ai cũng tươi cười, vừa gặp đã khiến cho người ta thích, cô này cũng không biết thế nào……”
Thấy mẹ chồng đen mặt nhìn mình, giọng chị ta càng nói càng nhỏ, cũng không rõ mình lại nói sai chỗ nào rồi.
Thím Ngô cũng không muốn nói chuyện cùng chị ta nữa, vẫy vẫy tay, bảo chị ta ra chỗ khác đi, thấy chị ta là phiền lòng. Đầu óc cái kiểu gì vậy? Tươi cười thì là người tốt?
Tiền Ngọc Phượng tự giác bê rổ rau sang phòng bếp nhỏ bên cạnh, nào biết đi vào lại nhìn thấy một cậu bé cỡ sáu bảy tuổi cầm giẻ lau bệ bếp, vóc người nho nhỏ còn phải kiễng mũi chân.
Chị ta lập tức lúng túng, cười gượng gạo, “Tiểu Nham cũng ở đây hả, Tiểu Quân đâu? Sao không ra ngoài chơi cùng anh?”
Hạ Nham quay đầu lại nhìn chị ta, lắc lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Tiểu Quân theo mấy người Tiền Tiến ra ngoài chơi rồi, cháu không thích đi chơi.”
Bên ngoài thím Ngô nghe thấy, trong lòng thở dài, không thích đi chơi gì chứ, là thằng bé quá hiểu chuyện, rõ ràng còn nhỏ hơn Tiểu Quân nhà bọn họ hai tuổi, nhưng đã biết giúp đỡ làm việc nhà.
Tiền Ngọc Phượng không nghĩ nhiều như vậy, thấy cậu bé ngoan ngoãn, nhịn không được cười hì hì nói: “Cháu sắp có mẹ kế rồi, có vui không?” Nói xong còn cố ý trêu cậu, “Mẹ kế sẽ sinh em cho cháu, ba cháu sẽ không thương cháu nữa.”
Thím Ngô bên ngoài vừa nghe, sắc mặt tối sầm, tức giận đến cửa phòng bếp mắng ầm lên: “Con nói với thằng bé những thứ này để làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì còn không biết đâu, con đừng có ở đây mà khua môi múa mép.” Bà thấy cô con dâu này thật là óc bã đậu, lời gì cũng có thể nói ra.
Tiền Ngọc Phượng sợ tới mức rụt rụt bả vai, biết mình lại nói sai rồi, vội vàng lấp liếm với cậu bé, “Thím nói bừa, cháu đừng để ý.”
Hạ Nham lắc lắc đầu, gượng cười, “Cháu biết rồi.”
Tiền Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bỏ rổ rau xuống, cầm lấy thùng nước rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài thím Ngô không buồn nhìn tới chị ta, nói vọng vào phòng bếp: “Tiểu Nham, cháu đừng nghe thím cháu nói bừa, cha cháu là người tốt, dù có kết hôn, cũng vẫn sẽ thương cháu.”
Tiền Ngọc Phượng đi đến giếng nước bên cạnh múc nước, vừa xách về vừa phụ họa, “Đúng đúng đúng, cha cháu nhất định thương cháu.”
Thím Ngô thở dài, xụ mặt nói với chị ta: “Buổi trưa làm nhiều thêm hai món, chờ lát nữa mẹ dẫn thằng bé sang đó.”
Tiền Ngọc Phượng vội đáp vâng.
Trong phòng bếp, Hạ Nham cúi đầu, đôi mắt có hơi đỏ, kỳ thật chuyện gì cậu cũng hiểu, cha ruột đã mất, mẹ ruột không cần cậu, chú thím không cho cậu cơm ăn, nếu chú Giang cũng không thích cậu, vậy sẽ không còn ai thích cậu nữa, trong lòng cậu có hơi sợ hãi chú Giang sẽ cưới người khác.
——
Giang Minh Xuyên quét dọn phòng trong phòng ngoài một lượt, miễn cưỡng cũng coi như sạch sẽ, sau đó lại đi ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt, thuận đường đi nhà ăn mua chút đồ ăn về, “Tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ mang cơm chiều cho hai người, hai mẹ con cứ từ từ ăn.” Anh không nói thêm gì, bỏ đồ xuống là đi ngay.
Trong phòng có hơi tối, Kim Tú Châu bèn dọn ghế, mang hộp cơm ra cửa ăn. Cô ăn một miếng, sau đó lại đút một miếng cho con. Cô bé cũng ngoan, cô đút cơm sẽ ngoan ngoãn há mồm, không khóc cũng không nháo.
Hai người ăn được một nửa, thím Ngô dẫn Hạ Nham tới, bà còn cầm theo hai bát đồ ăn. Nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở cửa ăn có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã cười giới thiệu: “Thím ở nhà bên cạnh, con trai thím là Ngô Nhị Trụ, là chiến hữu của doanh trưởng Giang, thấy nhà bên này có động tĩnh, cho nên thím qua đây, buổi trưa có làm thêm hai món ăn mang tới cho các cháu.”
Kim Tú Châu đứng lên, biết là người quen của Giang Minh Xuyên, nét mặt cũng tươi cười, “Thím khách khí quá, mau vào nhà ngồi ạ.”
Cô vốn định gọi người pha trà mời khách, lời nói vừa đến bên miệng vội vàng nuốt xuống, bản thân thì xoay người đi lấy ghế.
“Không cần không cần đâu, trong nhà còn có việc, không thêm phiền cho cháu, chỉ muốn đưa đồ ăn tới cho các cháu thôi, sợ các cháu tới bữa chưa có gì ăn.”
Nói rồi đặt đồ ăn lên trên ghế, khi bà đến gần, Hạ Nham túm chặt góc áo thím Ngô, đi theo sát phía sau. Phó Yến Yến đứng bên cạnh ở ghế nhìn thấy cậu, theo bản năng lui về phía sau một bước, cúi đầu cắn chặt môi.
Kim Tú Châu tuy rằng khách khí, nhưng sẽ không từ chối thật sự, cô không chỉ nhận, còn dùng khăn lau cố ý xoa xoa, sau đó đặt xuống bậu cửa chỗ cô ngồi, vẻ mặt khó xử nói: “Cháu vừa mới tới, trong nhà không có nước nóng, tiếp đãi không chu toàn rồi ạ.”
Ý cười trên mặt thím Ngô đậm thêm vài phần, vội vẫy vẫy tay, “Thím biết, các cháu ăn trước đi, chủ yếu là thằng bé nghe được bên này có tiếng động, vội vã muốn sang gặp cha nó.” Nói rồi đẩy Hạ Nham ra, Hạ Nham liếc nhìn Kim Tú Châu, rồi mau chóng cúi đầu.
Thím Ngô rốt cuộc vẫn thấy thương thằng bé, cho nên cũng không ngại làm phật lòng người ta, cố ý dẫn Hạ Nham sang đây thăm dò.
Nói một câu thật lòng bà cũng không quá xem trọng đối tượng xem mắt lúc trước của Giang Minh Xuyên, cũng không phải nói xấu gì người ta, thật ra thì bà còn chưa từng gặp cô gái kia, chỉ nghe người khác kể, có điều tất cả mọi người đều nói cô gái kia tốt, còn nói sau khi chồng cô ấy chết, nhà chồng ức hiếp cô ấy như thế nào, cô ấy đáng thương ra làm sao. Thế nhưng cô ấy lại có thể làm việc ở trong nhà máy dệt giữa một đống người thân ác độc của nhà chồng, lại trở thành nhân viên chính thức. Hiện giờ lại không biết làm cách nào mà có quan hệ với vợ đoàn trưởng, khiến cho chị ấy giới thiệu Giang Minh Xuyên tuổi trẻ đầy hứa hẹn cho cô ấy, nhìn thế nào cũng không giống một người không có tâm cơ.
Kim Tú Châu nghe vậy, liền nhìn về phía Hạ Nham, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, “Trên đường cháu có nghe Minh Xuyên nói cậu bé rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, bảo cháu sau này thương cậu bé nhiều hơn.”
Nói xong cô nhìn về phía thím Ngô, “Thấy thím cũng là người tốt bụng, cháu cũng nói thêm vài câu, cháu và con gái cũng là người mệnh khổ, nếu không nhờ doanh trưởng Giang, mẹ con chúng cháu về sau cũng không biết sống như thế nào, sau này khả năng còn phiền thím chiếu cố nhiều hơn.”
Mấy câu ngắn ngủi nhưng lại chứa nhiều hàm ý, Hạ Nham nghe được là cô này và em gái cũng giống cậu, đều được chú Giang cứu, trong lòng cậu thấy thoải mái, giống như tìm được chiến hữu.
Mà thím Ngô cũng nghe ra được, sau này hai mẹ con này sẽ cùng Giang Minh Xuyên, Hạ Nham trở thành người một nhà. Có điều những lời này nghe vào tai cũng không phản cảm, ngược lại lại cảm thấy là đối đãi với bà như người trong nhà. Nói cách khác, con dâu bà đoán đúng rồi, nhưng thấy Kim Tú Châu đã nói đến mức này, bà cũng không tiện dò xét thêm gì, chỉ có thể nói xuôi theo: “Một nhà bốn người các cháu cũng có duyên, Minh Xuyên và Tiểu Nham đều là những đứa trẻ ngoan, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt hơn.”
Kim Tú Châu cười tủm tỉm gật đầu, “Mượn lời tốt lành của thím.”
Cơm nước xong tiễn người đi, Kim Tú Châu bảo hai đứa nhỏ tự chơi, cô cầm bát đũa vào phòng bếp rửa sạch.
Chờ Kim Tú Châu đi rồi, Hạ Nham thả lỏng một chút, cậu nhìn về phía Phó Yến Yến im lặng nãy giờ, cho rằng cô bé nhát gan, nghĩ rằng người lớn hơn phải chủ động mở miệng, “Chào em gái, anh tên là Hạ Nham, sau này em có thể gọi anh là anh trai.”
Phó Yến Yến đang im lặng, nghe được lời này, cô bé ra sức nắm chặt lấy tay mình, không ngờ bản thân nhanh như vậy đã gặp được anh, người anh trên danh nghĩa của cô bé.
Hết chương 4.
Chú thích: (có thể bỏ qua nếu bạn thấy không cần thiết)
- Theo biên chế của quân đội Trung Quốc, các đơn vị quân đội được sắp xếp theo thứ tự từ ít tới nhiều binh sĩ là: doanh(quản lý là doanh trưởng, tương đương với tiểu đoàn trong quân đội Việt Nam)), đoàn (quản lý là đoàn trưởng, tương đương với trung đoàn trong quân đội Việt Nam), lữ đoàn, sư đoàn(quản lý là sư đoàn trưởng, sẽ xuất hiện ở các chương sau). (các cấp cao hơn nữa mình chưa tìm hiểu)
- Doanh trưởng là cấp bậc sĩ quan chỉ huy trong quân đội Trung Quốc, từ năm 1955, trong quy chế quân hàm của quân đội Trung Quốc quy định biên chế quân hàm của doanh trưởng là đại úy, một doanh trưởng có thể quản lý khoảng 500 binh sĩ.
- Đoàn trưởng là cấp bậc sĩ quan chỉ huy trong quân đội Trung Quốc, theo quy chế quân hàm có thể là thượng tá hoặc trung tá. Đoàn trưởng có thể quan lý ba doanh hoặc bốn doanh (doanh này do doanh trưởng quản lý, đã giải thích bên trên)
- Chính ủy: Ở mỗi đơn vị quân đội độc lập sẽ có một chức vụ gọi là chính ủy, chính ủy là một chức vụ đặc thù chủ yếu phụ trách xử lý công việc liên quan tới đảng (bình thường là đảng Cộng Sản) cùng với công tác tư tưởng chính trị, mục đích là bảo đảm quân đội tiếp nhận sự lãnh đạo của chính đảng.
Chính ủy ngang hàng với tư lệnh viên đồng cấp hoặc chỉ huy viên cùng là đồng cấp thủ trưởng, có quyền lực ngang nhau.