Trong thị trường chứng khoán thay đổi trong nháy mắt, không có tướng quân thường thắng và thân vàng bất bại, chốt lãi hoặc cắt lỗ đúng lúc ở điểm nút mới đúng.

Thế nhưng rất nhiều người cả đời cũng không hiểu, tự tin một cách mù quáng vào thị trường uptrend, đến khi thị trường downtrend thì phần lớn mọi người sẽ mất tiền.
Trở lại chuyện chính, cổ phiếu công ty cổ phần Thiên Nhuận này, Trần Giang Hà đầu tư 10000 NDT và bán trong thời gian ngắn lợi nhuận 15%, trừ đi các chi phí linh tinh, tiền lãi ròng hơn 1400 NDT.
Ngoài ra còn có một Vương Phủ Tỉnh được mua bằng tài khoản cá nhân bí mật, xu hướng hiện tại rất ổn định, lợi nhuận 12%, Trần Giang Hà chuẩn bị giữ nó một thời gian, không vội bán ra.
Quy tắc rút tiền cho thị trường chứng khoán trong nước là T+1, thứ hai bán vào thứ hai thì thứ ba mới có thể rút tiền về tài khoản ngân hàng.
Tuy nhiên, sau khi bán cổ phiếu ra, số tiền trong tài khoản có thể dùng để mua cổ phiếu mới ngay trong ngày, vì vậy Trần Giang Hà đã dùng 700 NDT từ lợi nhuận của mình để mua cổ phiếu công ty cổ phần Hongda.
Đây cũng là cổ phiếu tăng giá trong thị trường uptrend năm 2006.

Sau nửa đầu năm tăng giá không ngừng, nó rơi vào chu kỳ điều chỉnh vào tháng 9, đi xuống một đường, rất nhiều nhà đầu tư nghe tin chạy mất, nhưng Trần Giang Hà vẫn dứt khoát kiên quyết đầu tư vào.

Hoạt động cung không đủ cầu có thể cải thiện đáng kể tỷ lệ sử dụng vốn.

Tiền nhỏ có thể kiếm được số tiền lớn, rủi ro cao, tiền lãi càng cao! Phải giống như một kiếm sĩ, bình tĩnh và quyết đoán, tìm đúng thời điểm, đánh một đòn sau đó nhanh chóng thoát ra.
Sau khi Trần Giang Hà mua cổ phiếu Hongda, anh lấy từ trong túi ra thêm ba trăm nhân dân tệ và đưa cho Lưu Đống Lương.
"Cậu làm gì đó? Sao đang yên đang lành đưa tiền cho tôi làm gì?”
Lưu Đống Lương chẳng hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn Trần Giang Hà.
"Ba trăm nhân dân tệ tiền mặt, đổi lấy ba trăm nhân dân tệ trong tài khoản của anh.

Tôi dự định mua thêm một số cổ phiếu Tàu biển Hoa Hạ để làm điểm tựa." Trần Giang Hà giải thích.
Lưu Đống Lương đẩy anh ta ra, nói: “Đừng có thả mồi dụ dỗ, ba trăm tệ thì làm được gì? Trong tài khoản của tôi có mười nghìn tệ, cậu muốn làm gì thì làm.

Theo quy định cũ, lỗ thì tính của tôi, lãi thì chia đều.”
"Lần trước tôi đã nói rõ ràng lỗ tính lên tôi mà?" Trần Giang Hà cười hỏi.
“Không nhớ cậu nói lúc nào, giữa anh em còn chia của anh của tôi gì chứ, mau mua Tàu biển Hoa Hạ đi, tôi muốn thấy cậu lật xe.” Lưu Đống Lương thúc giục.
"Ha ha, như anh mong muốn."
Trần Giang Hà cười lớn, nhắc đến chuyện này, hắn cũng không khách khí, trong tài khoản còn lại hơn 10.000 nhân dân tệ, hắn liền bỏ hết vào Tàu biển Hoa Hạ.
“All in luôn, cậu đúng là đang đánh bạc đấy.”
Một lần nữa Lưu Đống Lương lại được đổi mới tam quan trước hành động táo bạo của Trần Giang Hà.
Công ty Tàu biển Hoa Hạ là vua tăng trưởng năm 2006, nửa đầu năm đã tăng liên tục, nửa cuối năm, hầu hết các nhà đầu tư bán lẻ đều xa lánh nó, tuy nhiên bây giờ nó vẫn tiếp tục tăng, không rõ khi nào nó sẽ đột nhiên điều chỉnh lớn, giảm giá mạnh.

Điều cấm kỵ nhất trên thị trường chứng khoán là mua cao bán thấp, nhiều người đầu tư mới đều chết trên đường mua đuổi, sau khi điều chỉnh thì bán thấp, không thu về được vốn.
Hành động hôm nay của Trần Giang Hà trong mắt Lưu Đống Lương là hành vi mua cao điển hình.
Tuy rằng rất đau lòng cho số tiền trong tài khoản nhưng anh ta càng muốn nhìn thấy bộ dạng bạn thân đầu rơi máu chảy, thương gãy cát đổ, khóc không ra nước mắt.
“Giang Hà là anh em của mình, mình sao lại có ý nghĩ này được? Thật không ra gì.”
Lưu Đống Lương chửi rủa trong lòng, muốn tự tát mình một cái, nhưng nghĩ lại thì thôi quên đi, sợ đau lắm.
“Ok, cần bán thì bán, muốn mua cũng mua rồi, thị trường chứng khoán nhàm chán quá, đi, đi học.”
Trần Giang Hà tắt máy tính, xoay người sắp xếp sách giáo khoa, quyết định lên lớp lộ diện.

Dù sao anh cũng là lớp trưởng, đi đầu cúp tiết cũng không phải là tiếng tăm tốt gì.
"Đi nào."
Lưu Đống Lương sóng vai đi cùng Trần Giang Hà, mỗi người châm một điếu thuốc, vừa đi về phía tòa nhà giảng dạy phía Đông vừa nói vừa cười.
Lúc này, tiết Tiếng Anh thương mại đầu tiên không tham gia nổi, đi thẳng đến lớp Kinh tế vĩ mô.
Kinh tế học là một môn học nhàm chán, giảng viên giảng dạy lại là giáo sư được bổ nhiệm lại.

Ông ấy đã già lắm rồi, giọng nói khàn khàn, đứng trước bục giảng huyên thuyên như nói sách trời vậy, thực sự rất khó vào.
Thực tế, chỉ có một số học sinh ngồi hàng đầu ham học chăm chú lắng nghe, thường xuyên vùi đầu ghi chép, còn những người ngồi hàng sau hoặc buồn ngủ hoặc đang ngủ, soi gương, chơi điện thoại.

Ai nấy đều làm việc của mình, không ai phiền ai.
Trần Giang Hà ngồi ở hàng cuối cùng, vốn anh ban đầu không buồn ngủ, nhưng vừa nghe lại như bị thôi miên, chống tay lên bàn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

------
Dịch: MBMH Translate

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play