“Phải học cách bảo vệ mình, Trần Giang Hà lớn lên có chút đẹp trai, có thể cậu ta không có tiền không của cải, thi đại học cũng cách nhau hai cực với cậu, rất khó cho cậu hạnh phúc.


Cô nói một tràng lời nói, cúi đầu nhìn về phía Khương Diệc Xu, cảm thấy nha đầu này giống như cản bản không nghe vào, hỏi: “Cậu có nghe tôi nói hay không, tôi đều là vì tốt cho cậu.


“Nghe rồi.

” Khương Diệc Xu gật đầu.

Hàn Thu Nhã lại thở dài, quyết định phóng đại nói: “Có lẽ cậu vẫn chưa biết đi, đêm công bố kết quả thi đại học, tôi đi ra ngoài lang thang, nhìn thấy Trần Giang Hà dẫn Tần Thiệu Hải vào tiệm massage dưỡng sinh đèn đỏ nhấp nháy, qua rất lâu mới quần áo xốc xếch bước ra.


“Hửm?” Con người Khương Diệc Xu có chút trợn to, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hàn Thu Nhã thấy cô có phản ứng, lại tiếp tục nói: “Cậu cũng biết, Hoàn Thành chúng ta không có gì đặc sắc, duy chỉ có tiệm massage dưỡng sinh và câu lạc bộ Spa mọc lên như nấm, những con điếm quyến rũ bên trong có thể câu hồn đàn ông, Trần Giang Hà còn chưa lên đại học đã dám đi những nơi đó, sau này bước ra xã hội còn thế nào?”
“Cậu ấy không phải là người như vậy!” Khương Diệc Xu cắn môi, không chịu tin tưởng lời nói này của Hàn Thu Nhã.

Hàn Thu Nhã mặt đầy thành thật nói: “Ngày đó tôi đi uống trà sữa với Thẩm Tòng Nhung và Trương Minh Kiệt đã nhìn thấy, nếu cậu không tin, có thể hỏi…”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa!”
Khương Diệc Xu cắt đứt lời của cô, quay người rời đi.

“Diệc Xu, cậu đi đâu vậy, đợi tớ.


Hàn Thu Nhã sải bước đuổi theo.

Khương Diệc Xu không phản ứng lại với cô, càng đi càng nhanh, Hàn Thu Nhã chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.

“Hắc xì, hắc xì.


Trần Giang Hà ngồi xe máy về nhà thì nhảy mũi mấy cái.

“Nhất định là cô gái tomboy Hàn Thu Nhã đó đang nói xấu sau lưng mình.


Trần Giang Hà nhổ nước bọt.

Về đến nhà đã mười giờ rưỡi, Trần Kiến Quốc và Trịnh Lệ Hoa hai người luôn tắt đèn nghỉ ngơi vào khoảng chín giờ vẫn đang xem ti vi, sân nhỏ đèn cũng sáng, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe máy, Trần Kiến Quốc đặc biệt bước ra dò xét mấy lần.


“Ba, vẫn chưa ngủ sao?”
Trần Giang Hà đã nhìn thấy ba mình ở ngoài cửa với tư thế duỗi đầu.

“Ừ.


Trần Kiến Quốc gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Cô bạn cùng lớp đó tìm con vào buổi chiều, gọi là Khương Diệc Xu?
“Đúng vậy.

” Trần Giang Hà cũng không giấu giếm: “Mẹ con nói cho ba, mẹ đã từng đi họp phụ huynh mấy lần trước đây, hẳn là biết.


“Ba nghe mẹ con nói, cô bé kia tương đối ưu tú, được nhận vào Đại Học Đại học Quảng Đông với thành tích nằm trong top 5 của lớp, điều kiện gia đình cũng không tệ, ba mẹ đều là công chức, gia đình chúng ta có chút kém nhau.

” Trần Kiến Quốc nói.

“Con lại không yêu đương với cậu ấy, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

” Trần Giang Hà mặc kệ cười cười.

“Không yêu đương mà người ta mời con đi xem phim sao?”
Trần Kiến Quốc trừng mắt, lòng nói ba là người từng trải, còn có thể bị con thằng nhóc này lừa gạt sao?”
Dứt lời, ông từ trong túi móc ra một xấp tiền giấy nhỏ, nhét vào trong tay con trai: “Gần đây không đến công trường, chỉ có chút này, con cầm đi, đi ra ngoài với con gái nên tiêu xài thì tiêu xài, đừng lúc nào cũng để người ta mời khách.


“Ba, bây giờ con không thiếu tiền.


Trần Giang Hà không nhận, ngược lại chạy vào trong phòng ngủ, từ dưới gối cầm ra một bì thư, đưa cho ba: “Đây là số tiền con kiếm được khi rảnh rỗi sau giờ học, ba nhận đi, công tường quá nguy hiểm, sau này đừng đi nữa, ở nhà làm ruộng, ở cạnh bên mẹ con liền tốt rồi.


Trần Kiến Quốc nhận lấy bì thư liếc nhìn, mí mắt giật mạnh.

“Có chút buồn ngủ, con đi ngủ đây.

” Trần Giang Hà ngáp một cái, chuẩn bị trở về phòng.

“Đợi chút.


Trần Kiến Quốc gọi anh lại, trầm mặt hỏi: “Con thành thật khai báo, lúc ở trường có phải thường xuyên trốn học phải không, chạy ra ngoài đi làm kiếm tiền đúng không?”
“Ba, ba đừng hiểu lầm, vừa rồi con cũng nói, là tiền kiếm được trong thời gian rảnh sau giờ học.


Trần Giang Hà giải thích một câu nhưng nhìn thấy mặt ba lặn như nước, liền bổ sung nói: “Bây giờ con là lớp trưởng, lớp trường ở đại học yêu cầu phẩm chất học tập tốt, thường xuyên trực tiếp nghỉ học sẽ không có cơ hội, không tin ba có thể gọi điện hỏi cố vấn của con.



Lời này của Trần Giang Hà nửa thật nửa giả, độ có thể tin thật cao, dù sao ba không học qua đại học, chỉ cần bịa hợp tình hợp lý nhất định có thể lừa được.

“Ba ít học, con cũng đừng lừa gạt ba.

” Trần Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ.

“Con nào dám.

” Trần Giang Hà cười cười.

Trần Kiến Quốc gật đầu: “Được, ba tin con, con đưa số điện thoại cố vấn của con, ngày mai ba gọi điện hỏi một chút.


Ngày thứ hai, Trần Kiến Quốc thật sự đã lấy số điện thoại mà con trai đưa đến tiệm tạp hóa gọi điện.

Trần Giang Hà cũng không có lòng đùa bỡn, cho dãy số đúng là số máy riêng của phòng làm việc cố vấn.

------
Dịch: MBMH Translate

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play