Một ngày vào năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi, trời mưa rất lớn.
Vừa mở cánh cửa, màn mưa rả rích đã đổ tới.
"Lần trước sông Biện dâng nước, thuyền không qua lại được hình như còn là lúc phủ họ Liên bị tịch thu." Người cầm lái bung dù, che cho Liên Hoa đi đến đầu thuyền, chỉ vào con đường phía trước, "Ngày ấy mưa cũng lớn lắm."
Liên Hoa vừa nghe vừa xoay cái sọt sách về phía mình, dùng đôi vai mảnh mai và lồng ngực mình chắn nước mưa, chỉ sợ ướt mất mấy quyển sách yêu quý.
Quần áo y mang theo không nhiều lắm, chỉ đeo một cái túi sau lưng, đến lúc gặp được Châu Tử Hiếu thì đã ướt vắt ra nước rồi.
Dáng vẻ Châu Tử Hiếu trở nên đoan chính hơn nhiều so với ba năm trước, giao lĩnh bằng gấm, có lụa thắt lưng, hai tay áo còn có hoạ tiết hoa màu vàng như ẩn như hiện.
—— "Cái này này, là kiểu tay áo tiêu kim đang thịnh hành nhất ở Đông Kinh đấy, mài vàng thành bột kim rồi tạo thành hoa văn trên quần áo, ngươi nói xem có kì diệu không, nào, vi huynh đưa ngươi đến một chỗ tốt."
Châu Tử Hiếu kéo tay Liên Hoa, mời y ngồi chung xe ngựa, từ Đông Thuỷ môn xuất phát, đi dọc theo sông Biện vào trong thành.
Liên Hoa thấy đầu tiên là mấy kho thóc còn to hơn cả huyện nha ở quê nhà, dần dần nhìn rõ hơn mới thấy đường phố xây nhà san sát, lớp này đến lớp khác nhìn không thấy điểm cuối, khắp nơi đều là mái ngói điêu khắc hoa văn màu sắc.
Mặt sông Biện vì nước dâng mà cao hẳn lên, thuyền hoa neo đậu bên bờ phải dài đến hai ba dặm.
Thịnh cảnh Biện Lương cứ thế mở ra trong đôi mắt y, chỉ là tất cả đều bị bao phủ trong mưa bụi xám xịt, trước sau chẳng thấy trời xanh thăm thẳm.
Châu Tử Hiếu tặng y một bộ đồ mới, bảo y thay chỉnh chu, rồi dẫn y đến trước một toà tửu lâu trước cầu Thượng Sĩ.
Liên Hoa ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu —— Phong lâu.
Tửu lâu này được tạo thành từ năm toà lâu đông tây nam bắc trung, có cầu bắc qua, mái hiên giao nhau, tráng lệ vô cùng.
Châu Tử Hiếu dùng âm giọng quê hương thân thiết nói với y: "A Dịch, thơ nói 'Phong lâu ca vũ túc phong lưu', chính là nơi này đấy."
Liên Hoa mơ màng nhớ đôi chút, toà lầu này hình như trước kia gọi là Phàn lâu, về sau đổi chủ nên mới đổi thành Phong lâu.
Nhưng bất kể là nhớ nhiều hay ít, đối với y cũng đã là quá khứ rồi, y chỉ nhớ lời trưởng huynh Lãnh Thanh nói, trước mắt chỉ muốn tìm được một công việc, gây dựng được gia sản, trước khi biết rõ chân tướng thì không nên có bất kì chấp niệm gì với thân thế và quá khứ.
Châu Tử Hiếu đưa y vào một gian sương phòng.
Trên bàn bày rượu thịt thịnh soạn.
Liên Hoa mím môi, lấy sách từ trong sọt ra hơ bên chậu than trước rồi mới ngồi xuống, nói: "Tử Hiếu huynh, ta mới đến không rõ quy củ, nhưng có tay có chân không sợ khổ, xin nhờ huynh giúp ta tìm một công việc, để ta có thể báo đáp sự tiếp đãi của huynh."
Châu Tử Hiếu đáp: "Không vội, ngươi nếm thử Trạng Nguyên Hồng trước đi."
Liên Hoa nâng ly sứ lên, ngửi mùi thơm rồi nhấp một ngụp.
Mùi rượu ủ nồng đậm mà thuần hậu, xộc thẳng lên phế phủ.
Không khí lại trở nên yên tĩnh.
Châu Tử Hiếu mỉm cười hỏi: "A Dịch, tài thi phú và sách luận của ngươi thì ta đã rõ, nhưng ngươi cũng biết thiếp thư và mặc nghĩa chứ nhỉ?"
Liên Hoá đáp: "Tứ thư có thể đọc thuộc, Ngũ kinh cũng biết sơ lược, nhưng phu tử nói những thứ này dùng để thi lấy công danh nên không cho ta luyện tập nhiều."
Châu Tử Hiếu nói: "Vậy trước tiên có thể thử không?"
Chuông vàng khẽ động.
Liên Hoa buông đũa, còn chưa kịp hiểu đã thấy mặt tường gỗ điêu khắc hoa văn bên cạnh được đẩy ra, từ bên trong có hai vị đồng tử bưng theo giấy và bút mực.
Hoá ra trong sương phòng này còn có một gian phòng ẩn, từ đầu đến giờ không chỉ có hai người họ.
Người ngồi trong tối không lộ mặt, chỉ có thể nhìn ra bóng dáng mơ hồ thông qua bình phong chạm rỗng.
Liên Hoa lập tức đứng dậy.
Châu Tử Hiếu cười, bảo đồng tử thu dọn đồ ăn đi, chậm rãi trải giấy nghiên ra, đè vai Liên Hoa bảo y ngồi xuống.
Liên Hoa nói: "Tử Hiếu huynh làm thế này là?"
Châu Tử Hiếu nói: "A Dịch, có thích bộ xiêm y ngươi đang mặc không? Có thích Trạng Nguyên Hồng của Phong lâu không?"
Liên Hoa vuốt ve cổ tay áo có phấn vàng, không đáp, nhưng yết hầu hơi động.
Châu Tử Hiếu nói: "Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao, có biết bao nhiêu người tình nguyện dùng gia tài vạn quán để đổi lấy hào quang kim bảng đề danh, vi huynh đã bảo sẽ tìm công việc cho ngươi không phải nói suông đâu, nhưng trước tiên phải thử xem ngươi có cái số ấy không đã!"
Liên Hoa hít sâu một hơi, chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt.
Y có thể nhận ra đây là thể thức của bài thi Hội.
Trường đầu tiên là mặc nghĩa, tức là viết thuộc các chương được đề bài đưa ra, chủ yếu xuất phát từ Tứ thư Ngũ kinh; Trường thứ hai là thiếp thư, bổ sung vào những phần trống trong đề bài, ngoại trừ Tứ thư Ngũ kinh ra thì còn kiểm tra cả luật lệ bản triều, thông sử các triều đại; Trường thứ ba là thơ phú, dựa vào chủ đề và luật vần điệu đã cho mà viết; Trường thứ tư là sách luận, đánh giá việc đương thời, chính là bài khó nhất.
Đồng tử châm một nén hương, nhắc nhở: "Bắt đầu."
Liên Hoa nhận lấy bút lông, lúc bấy giờ còn tưởng Châu Tử Hiếu đang giới thiệu cho mình công việc làm tiên sinh tư thục hoặc đại loại như dự lục lại, gia chủ yêu cầu phải kiểm tra trình độ của y, thế nên không dám qua loa mà nghiêm túc làm bài.
Hương khói đỏ sẫm tựa như hơi thở, một sáng một tối, bốc lên sợi khói.
Ngòi bút quét qua mặt giấy, rung động sàn sàn.
Không tới nửa nén hương, Liên Hoa đã làm xong hết các đề.
Cán bút đặt xuống, vang lên một tiếng.
Liên Hoa mở lời: "Viết xong rồi."
Đồng tử thu lại cuộn đề trước mặt y, đưa đến phòng tối sau bình phong.
Liên Hoa rũ lông mi, không còn đánh giá bóng dáng bên trong phòng tối kia nữa.
Châu Tử Hiếu đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, yên tĩnh tham gia vào cuộc gặp mặt đặc biệt này.
Chỉ chốc lát sau, đồng tử đã ra ngoài, mang theo một cuộn đề mới và một bản viết tay.
Liên Hoa hỏi: "Đây là cái gì?"
Đồng tử nói: "Mời lang quân mô phỏng theo nét chữ trong bản viết tay này, rồi hoàn thành đề thi mới."
Gió nhẹ cuốn lên trang giấy.
Trong lòng Liên Hoa cả kinh, dùng tay đè lại cho phẳng, quay đầu nhìn về phía Châu Tử Hiếu.
Lần này, Châu Tử Hiếu không còn thêm lời giải thích thừa thãi nữa, chỉ dùng ánh mắt nói cho y hiểu rõ ý nghĩa của việc này.
Liên Hoa nâng tay lên, trang giấy cũng không còn bị gió thổi bay nữa, bởi vì mồ hôi trong lòng bàn tay y đã làm góc bàn thấm ướt.
Ngòi bút xiêu vẹo quét qua mặt giấy.
Mồ hôi chảy ra từ chóp mũi, nhẹ nhàng một tiếng nhỏ giọt lên mu bàn tay y.
Y dùng thời gian cả một nén hương mới hoàn thành bàn thi bắt chước chữ của người khác ấy, đợi đồng tử thu lại kiểm tra xong rồi vẫn chậm chạp chưa buông bút.
Chuông vàng lại lay động lần nữa, ba tiếng.
Liên Hoa tỉnh táo lại.
Bóng dáng phía sau phòng tối biến mất.
Mặt tường gỗ điều khắc lại được khép kín, không nhìn ra chút dấu vết nào.
Châu Tử Hiếu thở phào một hơi, cười nói: "Làm tốt lắm, bây giờ ngươi không cần hỏi gì cả, cứ thoải mái hưởng lạc đi, đợi đến kì xuân vi năm sau sẽ tự có người an bài cho ngươi vào, người viết tên người khác, làm xong thì rời đi là được.
Liên Hoa nói: "Nhưng mà ta..." Nói rồi, lại bất giác che kín ống tay áo bên phải.
Châu Tử Hiếu nói: "Lúc ngươi thay quần áo ta đã thấy rồi, chỉ là một hình xăm thôi mà, bôi bột chì lên là che được, cứ để bọn họ đi đường dương quan của bọn họ, chúng ta, tự có cầu của chúng ta."
Liên Hoa nói: "Tử Hiếu huynh."
Châu Tử Hiếu: "Làm sao?"
Ánh mắt Liên Hoa trong suốt: "Huynh không đến Quan thự xử lý công việc lại đi làm mấy việc này, không ảnh hưởng đến việc tấn chức sao?"
Ánh sáng trong mắt Châu Tử Hiếu tối đi đôi chút, nâng bầu rượu lên rót vào chén, ngẩng đầu đổ xuống họng.
Liên Hoa đáp: "Ta hỏi nhiều rồi.."
Châu Tử Hiếu lại cười cười, đáp lời: "A Dịch, không phải vi huynh che giấu, trên đời có vài việc biết còn chẳng bằng không biết, vi huynh suy nghĩ thay ngươi rồi, hiểu không?"
Liên Hoa đáp: "Được, ta nghe huynh."
*
Chuông vàng lay động trong gió.
Liên Hoa tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn cái chuông gió treo dưới mái hiên.
Chuông vàng mạ xanh đồng, ngọc vỡ làm thành bông hoa.
Y vừa nhận ra thì đã đến nơi ở của mình bên bờ sông Quảng Tế rồi.
—— "Dừng lại, đến rồi."
Nhuyễn kiệu Chu Anh hạ xuống.
Trước cửa nhà họ An có cả đám người.
Uyển Dung ôm áo choàng nhung trong lòng, dắt tay con gái A Hương, đứng cạnh đám quản gia, hộ viện, nha hoàn, nhón chân trông ngóng. Cho dù trang phục thanh nhã, thì vẫn khó che đi vệt đen trên đuôi mắt do thoa bột chì lên trong một thời gian dài, khiến người ta liếc qua đã nhận ra nàng từng là người chốn phong trần.
Khoảnh khắc Liên Hoa bước ra từ trong kiệu, A Hương cười tươi cất giọng gọi cha, hốc mắt Uyển Dung đỏ lên.
"Cuối cùng quan nhân đã trở lại rồi, hai ngày chàng bị bắt, thiếp và A Hương đêm chẳng dám chợp mắt." Uyển Dung chu đáo quan tâm nói, "Không phải nói là chỉ hỏi hai ba câu thôi sao, sao lại còn... lại còn đánh chàng?"
A Hương chớp chớp mắt, chỉ vào Kiêu Long vệ phía sau Liên Hoa: "Cha, những người đó là ai vậy?"
Liên Hoa khoác áo choàng lên vai, trấn an vợ con, xoay người hành lễ với Quý Xuâm: "Làm phiền Đại thống lĩnh hộ tống rồi, xin hãy chuyển lời cho Thái tử điện hạ, ba ngày nữa ta sẽ làm như lời hẹn, đến lúc đó không cần tới mời đâu."
Quý Xuân đi phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua chuông gió treo dưới góc hiên An phủ.
*
Đêm đó, Đông Cung đèn đuốc sáng trưng.
Từ cửa sổ Noãn các nhìn ra, mặt tường ngọc thành ngưng đầy sương đêm của Tuyên Đức lâu toả ra ánh sáng bạc dưới trăng.
Lúc Quý Xuân đến, vừa hay gặp được chiêm sự của Thái tử, Tiêu Sầm đang nói về quá trình điều tra ra thân phận của Liên Ngọc cho Lý Khế.
—— "Mấy năm trước An Trang đến Tây Vực nhập hàng, gặp bão cát nên mất tích, nương tử của hắn là Uyên Dung không trông ngóng được chồng về, lại phải theo nghề cũ đến Phong lâu hát, vô tình gặp được Liên Ngọc, liền bán cả mình lẫn cửa tiệm An Kí cho y với giá một ngàn năm trăm quán tiền."
Lý Khế nghe đến đây, khép cuốn sổ sách vừa lật lại: "Quý thống lĩnh, về rồi đấy à."
Tiêu Sầm nâng mắt, khom người lui về phía bên phải, giấu bộ phi bào trên người mình vào trong bóng tối phía sau bình phong.
Quý Xuân chắp tay hành lễ.
Lý Khế nói: "Liên Ngọc ở nơi như thế nào vậy?"
Quý Xuân nói: "Nhìn từ ngoài vào thì thấy cũng là kiểu năm cột bình thường, nhưng trước cửa nhà y có treo một cái chuông gió, chuông vàng bên ngoài mạ thanh kim, dùng phỉ thuý vỡ mài thành viên làm quả chuông."
Ánh mắt Lý Khế sâu thẳm, không thấy hỉ nộ: "Nghe nói y đã có vợ con."
Quý Xuân: "Đúng là có vợ con, nhưng mà..."
Lý Khế nói: "Làm sao?"
Quý Xuân: "Cho dù bọn họ cố gắng giả làm người một nhà, thần vẫn thấy kì quái, khí chất thanh nhã của Công tử Liên Ngọc giống như một gốc sen trong, mà Uyển Dung kia không những lớn tuổi lại có dáng diệu phong trần, hai người không có sự chân thực của phu thê."
Tiêu Sầm đứng cạnh nghe, không kiềm chế được mà cười một tiếng.
Quý Xuân hỏi: "Tử Uẩn cười cái gì thế?"
Tiêu Sầm đáp: "Có phải phu thê thật hay không mà cũng nhìn ra được, Quý thống lĩnh có mắt nhìn đấy."
Quý Xuân nói: "Điện hạ, thần... cũng chỉ nói vậy thôi."
"Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi." Lý khế cầm cuốn sổ sách thứ hai trên bàn lên, "Tử Uẩn, ngươi nói tiếp đi."
_
Lời tác giả:
Lý Khế → →Thiệt sự là ta chỉ hỏi vu vơ thôi á
Ngoài lề:
Đông Kinh, Biện Lương và phủ Khai Phong đều chỉ Kinh đô của triều Bắc Tống, Đông Kinh là cách gọi thịnh hành, có trong "Đông Kinh Mộng Hoa Lục", gọi là Biện Lương thì thiên về khu vực địa lý hơn, còn gọi là phủ Khai Phong thì thiên về khu vực hành chính, đều là cùng một nơi.
Cấu trúc thành thị từ ngoài vào trong, theo thứ tự có ngoại thành, nội thành, hoành thành, ba lớp tường thành. Thời đầu Tống tuy là vẫn tiếp tục dùng chế độ quản lý thị phường của thời Đường, nhưng đã có dấu hiệu sụp đổ, chính phủ cho phép mở cửa hàng sát đường, trong thành xuất hiện lượng lớn những nơi hỗn tạp.
_
Edit: quanxixii
Beta: Quá Tam Ba Bận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT