Cale không quan tâm đến những ánh mắt đang hướng về phía mình.

– Nhân loại.

Tuy nhiên cậu lại cảm thấy lo lắng về những lời nhận xét của Raon.

– Ta tự hào về ngươi. Điều này thật tuyệt vời quá. Chúng ta làm được rồi.

Cale cố hết sức để phớt lờ con Rồng Đen đang xúc động. Cậu quay đầu về phía Hoàng đế, người đang đứng cao hơn cậu một bậc. Hoàng đế là một nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trong những sự kiện trọng đại như thế này. Vậy nhưng suy nghĩ của Cale khi nhìn về phía Hoàng đế không phải là niềm vinh dự khi được gặp ông ta.

‘Họ nói rằng cơ thể ông ta đã yếu đi sao?’

Cale nghe nói Hoàng đế đã trở nên yếu đến mức gần như là một phép lạ khi mà ông ta vẫn còn sống. Cựu hoàng đế ngày trước cũng thế.

‘Chẳng trách họ quý trọng Hoàng thái tử như vậy.’

Một trong những lời mô tả về Hoàng thái tử Adin trong “Sự ra đời của một anh hùng.”

<Hoàng đế bộc lộ rõ lòng tham của mình với Adin, và kẻ này đã lợi dụng điều đó để mang lợi cho mình.>

Hoàng thái tử được sinh ra với một cơ thể cường tráng và tài năng kiếm thuật. Adin được sinh ra với những thứ mà Hoàng đế mong muốn, và hắn ta đã sử dụng lợi thế ấy để khiến Hoàng đế phụ thuộc vào hắn .

Hơn nữa, Adin còn tiếp thu những môn võ đã bị suy thoái do hai thế hệ Hoàng đế yếu ớt.

“Cale Henituse.”

Hoàng đế duy nhất ở lục địa phía Tây gọi tên Cale.

Cale trang trọng thể hiện sự tôn kính của mình. Hoàng đế nhìn cậu khi ông tiếp tục nói.

“Hành động của cậu trong biến cố đánh bom Cung điện Mặt trời thật dũng cảm và đẹp đẽ.”

Giọng ông ta được khuếch đại bằng thiết bị khuếch đại ma thuật.

“Một người người ngoại quốc như cậu đã làm được điều mà ngay cả một trong những công dân Đế quốc của chúng tôi cũng khó làm được. Cung điện Mặt trời đã không sụp đổ và nhiều người đã sống sót nhờ vào những hành động của cậu.”

Cale quan sát khuôn mặt của Hoàng đế khi ông ta khen ngợi hành động của mình. Trông Hoàng đế thật sự yếu ớt.

‘Nhưng họ vẫn là hai hạt đậu trong một cái vỏ.’

(Note: Two peas in a pod: hai người trông giống nhau như đúc, hay có cùng một ý kiến về nhiều vấn đề)

Mặc dù sức khỏe thể chất của họ khác nhau, nhưng cả Hoàng đế và Hoàng thái tử đều có lối suy nghĩ giống nhau.

Cale nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của mình và tiếp tục giả vờ làm một quý tộc trẻ tuổi đáng kính và nhìn lên Hoàng đế. Ông ta cao giọng.

“Ta ở đây để vinh danh một chàng trai dũng cảm với Huân chương Danh dự Mogoru hạng ba, cùng với một số bảo vật khác!”

Một huy chương bạc được đặt lên áo của Cale.

Woooooooooooooooo-

Tiếng hò reo tràn ngập quảng trường.

Hoàng đế vỗ vai Cale.

“Cậu làm tốt lắm.”

Cale có thể nhìn thấy sự chân thành của ông ta. Dù sao thì họ cũng đã trao cho cậu một huân chương hạng ba.

Trong số rất nhiều huân chương hiện có, huân chương hạng ba mang tên Đế quốc Mogoru là một vinh dự đáng kể.

Hạng nhất dành cho các quan chức đã phục vụ xuất sắc.

Hạng hai dành cho các anh hùng trong chiến tranh.

Hạng ba dành cho những cá nhân làm những việc gương mẫu cho vương quốc.

Hạng ba là vinh dự cao nhất mà một người nước ngoài có thể nhận được, và trong suốt quãng thời gian dài đã trôi qua, Cale là người duy nhất nhận được vinh hạnh này.

‘Có thể là do Đế quốc không làm được gì tốt trong những năm này.’

Đế quốc trông như đang thất bại ê chề trong mắt các vương quốc khác.

Chúng đã mất Lâu đài Maple, cung điện của chúng bị phá hủy, và Phó Tháp chủ suýt bị ám sát ở Cung điện Mặt trời.

Và rồi một ngọn hải đăng sáng chói tên Cale đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

-Nhân loại, ta rất tự hào về ngươi! Ngươi có thể yếu đuối, nhưng trái tim ngươi rất thuần khiết!

Cale phớt lờ những lời của Raon.

“Sao cậu không chia sẻ ngắn gọn cảm xúc của mình nhỉ.”

Hoàng đế chỉ vào quảng trường phía sau Cale.

Đây là một phần của chương trình trước khi phần thưởng được trao cho cậu.

Cale cúi đầu trước Hoàng đế rồi chậm rãi quay lại phía quảng trường.

Cậu trông thấy quảng trường chật ních người.

-Nhân loại! Billos đang ở hướng 3 giờ cạnh đài phun nước!

Ánh mắt của Cale hướng về phía đài phun nước. Cậu đã dặn Billos rằng hãy đặc biệt đến vị trí đó.

‘Tất cả đều ở đây.’

Billos, nhà giả kim, cả Choi Han và con Mèo trong vòng tay cậu ta đều ở đó. Mặc dù Cale không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ vì họ ở quá xa, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra dáng người của họ.

Cale nhìn quanh quảng trường.

Mọi người đã reo hò và chờ đợi cảm nghĩ của cậu.

Cale cất lời.

“Tôi đang rất hạnh phúc.”

Chàng quý tộc trẻ tuổi thực sự có vẻ hạnh phúc.

Những người ở quảng trường cổ vũ cho chàng trai trẻ tuổi ấy, người đang sung sướng sau khi nhận được huân chương của Đế quốc. Họ cảm thấy rất vui khi người nọ dường như đang coi đó là một niềm vinh dự.

Họ đã nghe về hành động của vị quý tộc đang đứng trên bục cao kia.

Họ đã rất sốc khi hay tin Cung điện Mặt trời gặp phải một vụ khủng bố. Thế nhưng không ai bị thương và Cung điện Mặt trời cũng không bị sụp đổ.

Và đương nhiên điều này không liên quan nhiều đến họ. Phần lớn những người được cứu là quý tộc.

Vậy nên việc duy nhất họ làm là reo hò.

Cale đương nhiên biết điều này.

“Tôi rất vui vì mình đã có thể cứu được những người khác. Tôi rất vui vì mình đã có thể chu toàn trách nhiệm của bản thân.”

Những lời nói liên tiếp của Cale khiến nét mặt của mọi người thay đổi một chút.

Cậu ta không vui khi nhận được huy chương.

Và chỉ có vậy.

Cale nhìn về phía Hoàng đế trong khi cảm giác thất vọng tràn ngập khắp quảng trường vì một bài phát biểu quá ngắn ngủi.

“…Ta cho rằng đã đến lúc nhận phần thưởng.”

Hoàng đế ra hiệu và một người bước tới với một chiếc hộp dài.

Hoàng đế cảm thấy có điều gì đó không ổn khi quan sát Cale khi cậu ta nhìn vào chiếc hộp được bọc trong nhung.

Ông ta cảm nhận được một sự do dự.

Vị quý tộc trẻ vừa nói rằng cậu ta hạnh phúc lại mang biểu cảm cứng đờ trên mặt.

Ông lại thấy cậu ta đang nhìn trộm mình.

Hoàng đế đã quen với cảnh tượng như vậy. Là hành động của một người muốn nói điều gì đó nhưng lại đang lưỡng lự vì đang ở trước mặt Hoàng đế.

“Cậu có muốn nói điều gì không?”

Hoàng đế kìm lại cơn ho do gió lạnh khi ông hỏi.

“… Không có gì đâu, thưa bệ hạ.”

“Ta sẽ hỏi cậu lần thứ hai. Cứ thoải mái nói đi.”

‘Ta sẽ hỏi cậu lần thứ hai.’

Điều đó khiến nét mặt của Cale Henituse thay đổi như thể cậu đã hạ quyết tâm và cậu bắt đầu nói.

“Thưa bệ hạ, thần không biết phần thường là gì.”

“Ra là vậy.”

Ông trông thấy một biểu hiện dũng cảm mà ông thường thấy ở các vị quý tộc trẻ tuổi.

“Bệ hạ, tôi có thể đổi phần thưởng này lấy thứ khác không?”

“Ồ.”

Hoàng đế đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt của ông ta hướng về Hoàng thái tử đang ở ngay bên dưới lễ đài.

“Phụ hoàng, cậu ấy được xem là một quý tộc trẻ đầy công bằng.”

‘Được xem?’

‘Theo ý kiến của người nước khác ạ.”

Hoàng đế biết điều gì sẽ xảy ra khi đặt công lý và tuổi trẻ bên cạnh nhau.

“Cậu muốn đổi nó để lấy cái gì?”

Hoàng đế nhận thấy biểu cảm của Cale trở nên tươi vui hơn ngay sau khi nghe câu hỏi của ông. Cale nở một nụ cười rạng rỡ.

–  Nhân loại, nụ cười đó trông mờ ám quá!

Cale phớt lờ Raon và trả lời. Cuộc trò chuyện giữa hai người họ đang được khuếch đại để toàn bộ quảng trường có thể nghe thấy.

“Bạn của tôi đã nói với tôi điều này.”

‘Bạn?’

Lời nói bất ngờ khiến dân chúng hoang mang.

Điều này cũng tương tự đối với Hoàng đế. Cale tiếp tục nói.

“Cậu ấy nói rằng ánh sáng khiến cho bóng tối sáng lên.”

Biểu cảm của mọi người đã thay đổi.

Đa số họ đang cùng nghĩ về một câu nói cụ thể.

Mặt trời tìm kiếm bóng tối và chiếu rọi ánh sáng vào nó.

Câu nói nổi tiếng vì đã trở thành nền móng cho việc xây dựng Giáo đoàn Thần Mặt trời.

Tuy được nói theo một cách khác, nhưng vẫn khiến họ phải liên tưởng đến nó.

“Bạn của tôi cũng nói rằng.”

Người bạn mà Cale đang nói đến chỉ có thể là một người.

Đó là Thánh tử, Jack.

“Ánh sáng sẽ không yếu đi nếu bạn chia sẻ nó.”

Mặt trời tuyệt diệu đến mức có thể bao phủ ánh sáng lên tất cả các sinh vật.

Nó khiến họ nhớ đến những lời dạy của điện thờ một cách kỳ lạ. Tuy rằng không giống nhau, nhưng những người theo Thần Mặt Trời không khỏi nhớ lại những lời họ đã được dạy.

Ngay cả khi Giáo đoàn của Thần Mặt trời đã thực hiện những hành vi tàn bạo như vậy, họ vẫn có rất nhiều tín đồ trong Đế quốc.

Những người đứng đầu điện thờ đã có những hành động đi ngược lại với giáo lý của điện. Và bây giờ, một người không liên quan đến Giáo đoàn Thần Mặt trời, lại đang khiến họ nhớ lại những lời răn của mình.

Giọng của Cale vang vọng trong quảng trường.

“Chính vì vậy nên tôi muốn chia sẻ.”

Cậu trông có vẻ vui mừng và thích thú.

“Vì ánh sáng sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi làm điều đó.”

Các tín đồ của Giáo đoàn thần Mặt trời lại tiếp nhận những lời của Cale theo một cách khác.

Mặt trời vẫn sẽ không thay đổi.

Một trong những người dân nhìn lên bục cao, lẩm bẩm một mình.

“Đã lâu rồi.”

Đã lâu rồi anh không cảm nhận được những lời dạy trong trái tim mình.

Tuy nhiên có những người cũng đang nghĩ về những lời dạy trong đầu.

Hoàng đế là một trong số họ.

Ánh mắt ông trở nên sắc bén trong giây lát trước khi trở lại bình thường.

Chàng quý tộc trẻ đã can đảm đặt câu hỏi và có vẻ đang chờ đợi câu trả lời của ông ta dường như chỉ là một quý tộc hồn nhiên bình thường, người tin rằng bản thân có thể tạo ra một thế giới tươi đẹp.

‘Cậu ta dường như không cố ý làm điều đó.’

Hoàng đế nghĩ rằng Cale đã không cố ý lan truyền những lời dạy của Giáo đoàn thần Mặt trời.

‘Nhưng lúc này đó không phải là điều quan trọng.’

Hoàng đế không bỏ lỡ cơ hội nâng tầm giá trị của bản thân. Ông ta nói.

“Cậu muốn không sử dụng phần thưởng này và thay vào đó chia sẻ nó với những người khác sao?”

“Tôi muốn làm vậy nếu có thể, thưa bệ hạ.”

Hoàng đế bật cười thành tiếng trước khi nói đủ lớn để người dân có thể nghe thấy.

“Ta sẽ chấp nhận yêu cầu của Cale Henituse! Ta sẽ mở kho thóc và chia sẻ nhiều thực phẩm hơn giá trị của kho báu này cho những người dân đang cần sự giúp đỡ!”

Biểu cảm của các công dân sáng rỡ. Hoàng đế tiếp tục nói trước khi họ có thể hét lên vì sung sướng.

“Ta cũng sẽ trao cho Cale Henituse phần thưởng này như đã định!”

Hoàng đế giả vờ là một người cai trị nhân từ và người dân đã cổ vũ ông.

Woooooooooo-

Họ còn cổ vũ cuồng nhiệt hơn trước.

Người dân nhiệt liệt hoan hô Hoàng đế và vị quý tộc trẻ nước ngoài. Quảng trường đã trở nên yên tĩnh kể từ khi Điện thờ sụp đổ và thất bại trước Vương quốc Whipper.

Một trong những người dân lên tiếng khi anh ta tiếp tục vỗ tay.

“Sẽ tuyệt hơn nếu quý tộc đó là một phần của Đế quốc chúng ta phải không?”

“Đúng ha? Nhưng hãy nhìn xem! Hoàng đế của chúng ta cũng rất hào phóng!”

“Tôi đoán vậy. Dù sao thì, quý tộc đó cũng khá đàng hoàng đấy!”

Có rất nhiều tiếng nói khen ngợi Cale.

“Cậu ta tên gì ấy nhỉ?”

“Cale Henituse.”

“Hô. Ra là vậy. Cậu ta là một phần của Giáo đoàn Thần Mặt trời sao?”

“… Tôi không biết. Nhưng cậu ấy có vẻ là một người tốt. Và cũng thật can đảm nữa. Một quý tộc như cậu ấy thật hiếm có khó tìm.”

“Đúng vậy!”

Nhà giả kim nghiện rượu Rei Stecker nhìn quanh quảng trường ồn ào. Sau đó anh ta nhìn về phía Cale với đôi mắt hỗn loạn.

Rei nghe nói rằng Cale là linh mục tóc trắng. Anh ta cũng đã nghe nói về Ngài Rex.

Rex cũng đang hướng ánh mắt về phía Cale, người đang ở trên lễ đài.

Biểu cảm trên gương mặt của anh ta trở nên phức tạp.

Cùng lúc đó, hai người họ nghe thấy giọng nói của Billos.

“Thiếu gia- nim đã làm điều tương tự ở Vương quốc Roan. Cậu ấy không hề thay đổi.”

“Ở Vương quốc Roan sao?”

Billos gật đầu trước câu hỏi của Rei và cố ý cao giọng.

“Cậu ấy cũng tự mình ngăn chặn vụ Khủng bố ở quảng trường của vương quốc Roan nhưng không muốn có vinh dự nào hơn niềm vui khi cứu được người khác. Cậu ấy chỉ lo lắng cho những người có thể vẫn đang chịu đau khổ thôi.”

Những người dân nghe thấy giọng nói của hắn đã bị sốc. Cái nhìn của họ đối với Cale bắt đầu thay đổi. Thời điểm đó, những thuộc hạ mà Billos đã gài khắp quảng trường đang kể lại những câu chuyện về Cale.

Vị quý tộc ấy cũng đã ném mình vào vòng nguy hiểm trong vụ Khủng bố ở quảng trường của Vương quốc Roan.

Và là một người đã đến tham gia điều tra vụ khủng bố tại Vatican.

Những câu chuyện đó tiếp tục lan truyền khắp quảng trường.

Nhà giả kim nghiện rượu Rei gần như há hốc mồm sau khi nghe chúng từ Billos.

“… Thật là một người tuyệt vời.”

Choi Han, người đã đứng đó một cách nghiêm túc, lên tiếng.

“Cale-nim luôn như vậy.”

Choi Han có vẻ tự hào khi nói điều đó. Rei và Rex không thể không nhìn Cale với một biểu cảm kỳ ​​quặc sau khi nhận thấy một niềm tin mạnh mẽ trong lời nói của Choi Han.

Cale đi xuống từ lễ đài khi Hoàng đế bắt đầu một bài phát biểu ngắn.

Cậu nhìn thấy Hoàng thái tử Adin ở phía dưới.

Hắn không có vẻ gì là quá hạnh phúc, mặc dù đã cố gắng hết sức để duy trì nụ cười của mình. Đó là vì hành động bất ngờ của Cale. Adin tiến đến gần Cale, có lẽ là để nói về điều đó, trước khi đột ngột dừng lại.

Là bởi Alberu.

“Tại sao cậu không nói với tôi rằng cậu sẽ làm điều gì đó như vậy?”

“Tôi xin lỗi, thưa điện hạ. Ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi khi đang ở trên đấy.”

Giọng điệu khiển trách của Alberu khiến Cale cúi đầu về phía Alberu và Adin.

Điều đó khiến Adin mỉm cười và vỗ vai Cale.

“Không cần xin lỗi. Ta cảm ơn các cậu đã nghĩ đến công dân của chúng ta.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã thông cảm.”

Adin quan sát Cale, hiện trông có vẻ nhẹ nhõm hơn, và nghe thấy tiếng Alberu.

“Cậu đã làm điều tương tự ở vụ khủng bố trước. Cậu luôn đặt người khác lên trên chính mình.”

Biểu cảm của Adin hơi thay đổi sau khi nghe rằng lần trước Cale đã làm một điều giống vậy.

Cale mỉm cười đáp lại Alberu trước khi lặng lẽ quay trở về vị trí của mình.

Mặc dù chưa thông báo cho Hoàng đế và Hoàng thái tử về hành động đó, nhưng quả thực cậu đã nói trước với Alberu.

Daltaro vỗ vai Cale khi Cale trở về với các sứ giả còn lại.

“Làm tốt lắm. Cậu đã rất ngầu.”

Daltaro đang nhìn Cale với vẻ hài lòng và trìu mến.

“Hãy nghỉ ngơi thật nhiều cho đến khi chúng ta rời đi vào ngày mai.”

Đoàn sứ giả sẽ xuất phát vào ngày mai như Daltaro vừa đề cập.

Họ sẽ chỉ đi qua lãnh thổ Gyerre để đến vòng tròn ma thuật dịch chuyển của họ vì họ đã bất ngờ ở lại đây lâu hơn dự định.

Cale đáp lại bằng một nụ cười và chạm vào chiếc hộp châu báu trên tay.

Giọng nói của Raon vang vọng trong đầu.

-… Ta cảm thấy một luồng khí xấu xa phát ra từ chiếc hộp! Hãy hỏi ông Rồng Vàng ấy! Không, hãy hỏi Mary!

Đá tảng Vĩ đại cũng tham gia.

– Cậu định hy sinh bản thân sao ?

‘Mình biết mà.’

Cale biết rằng kho báu mà Adin đưa cho mình sẽ không phải là một thứ gì đó tốt đẹp.

Cậu nhìn vào chiếc hộp và chỉ thấy một thanh kiếm ánh sáng dùng để tự vệ với một viên ngọc ở phần chuôi.

‘… Mình không thích nó.”

Cale hạ quyết tâm khi thấy Adin tặng một thứ vô dụng sau khi tuyên bố sẽ đưa cho cậu một kho báu.

Cậu đã trình bày kế hoạch của mình với cả nhóm tại dinh thự bí mật của Billos vào cuối đêm hôm đó.

“Tôi chắc chắn sẽ phá hủy Tháp chuông của Nhà giả kim.”

Billos nao núng.

“…Phá hủy?”

“Đúng. Billos, không phải ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu chúng ta phá hủy nó và ngươi tìm nguồn nguyên liệu cần thiết để xây dựng một cái mới à?”

“Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của cậu.”

Billos nhanh chóng tán thành quyết định của Cale sau khi nghe về những lợi ích trong tương lai.

Nhà giả kim Rei và Hiệp sĩ mèo Rex nhìn Cale với vẻ lo lắng. Ngay cả Choi Han, người đứng cạnh Cale, cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ do dự.

Rei nói.

“… Thưa ngài, tôi không biết ngài là một quý tộc.”

“Đó có phải là vấn đề không?”

Rei vội vã lắc đầu trước câu hỏi của Cale.

Anh chỉ ngạc nhiên rằng Cale sẵn sàng chống lại lực lượng mạnh mẽ của Tháp giả kim và Đế quốc để vạch trần sự thật với các công dân của Đế quốc trong khi cậu có thể không quan tâm tất cả những điều này và sống một cách yên bình.

“Tôi sẽ đi vào ngày mai. Tôi đến để nói với anh một vài điều trước khi lên đường.”

Rei lại tập trung vào Cale sau khi nghe những gì cậu nói.

Rex, người vẫn còn trong hình dạng mèo, tiếp tục im lặng quan sát Cale.

Cale nhanh chóng vào chuyện chính.

Sẽ rất khó để di chuyển Rex và những người khác trong tổ chức của anh ta vì Đế quốc đang điên cuồng tìm kiếm họ. Rei cũng cần thời gian để tập hợp các Nhà giả kim khác không thuộc Tháp Chuông. Họ cần phải tiết kiệm thời gian.

Đó là lý do mà Cale đã lên kế hoạch giữ im lặng như một con chuột chết cho đến khi Đế quốc mất cảnh giác trước khi Liên minh phương Bắc tấn công.

(‘Im lặng như một con chuột chết’ là một thành ngữ của Hàn Quốc để chỉ sự ẩn mình.)

Thời điểm tốt nhất để tấn công chúng không phải là lúc chúng khó khăn nhất sao?

Cậu cần một cái gì đó để tập hợp chúng lại khi điều đó xảy ra.

“Thánh tử và Thánh nữ vẫn còn sống.”

“A.”

Rei há hốc mồm.

Anh đã hiểu hai ý nghĩa đằng sau câu nói của Cale.

Họ vẫn còn sống.

Hơn nữa, tôi biết họ đang ở đâu.

Đó là ý nghĩa ẩn đằng sau câu nói đó.

Rei và Rex đã nghe Choi Han nói rằng Giáo đoàn Thần Mặt trời đã bị trúng bom ma thuật vì họ cố gắng tiết lộ bí mật của Tháp chuông của Nhà giả kim. Cậu ta cũng đã nói với họ rằng Đế quốc đã cố giết Thánh tử và Thánh nữ sau khi dàn xếp họ vào vụ việc đó.

Cale nhận thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình khi cậu nói.

“Tôi sẽ trở lại trong vòng một năm.”

Sau đó cậu ra lệnh.

“Hãy kiên nhẫn cho đến lúc đó.”

Cale theo đuổi phần thưởng mà họ sẽ nhận được nếu thành công.

“Tới lúc ấy, tôi sẽ mang đến cho mọi người những thứ mà mọi người mong muốn.”

Những thứ mà mọi người muốn.

Cụm từ đó khiến biểu cảm của Rei và Rex thay đổi.

Nhà giả kim nghiện rượu của khu ổ chuột và Hiệp sĩ mèo đang trên đường chạy trốn khỏi âm mưu ám sát.

Chàng trai trước mặt đây sẽ đem đến cho họ những thứ họ muốn nhưng khó mà đạt được.

Điều duy nhất còn lại đối với hai người họ dù sao cũng là cái chết hay cuộc sống phải ẩn mình.

“Tôi sẽ kiên nhẫn.”

Rei đáp lời không chút do dự. Anh thấy được nụ cười trên khuôn mặt Cale khi nhìn cậu.

“Thật tuyệt khi anh không còn mùi rượu nữa.”

Rei cũng mỉm cười.

Rei đã cạo râu, chải đầu và ăn mặc đẹp đẽ, mặc dù đang trong bộ quần áo tồi tàn, nhưng anh trông giống một nhà khoa học hơn là một kẻ nghiện rượu.

“Tôi cũng sẽ chịu đựng.”

Rex cũng rất nhanh trả lời. Sau đó, cậu ta quay sang trao đổi ánh mắt với Cale.

Tất cả những gì còn lại cho cậu là mãi mãi chạy trốn hoặc đối diện với cái chết. Nếu đúng như vậy, cậu ta thà chịu đựng và tìm kiếm thêm một cơ hội để làm điều mình muốn.

Cale đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Rex cứng người sau khi nhìn thấy Cale đến gần cậu ta, nhưng cậu ta nhanh chóng trở lại bình thường.

“Ngài Rex.”

Rex trở nên lo lắng sau khi nghe giọng nói trầm thấp của Cale.

Khoảnh khắc đó, Cale lấy ra nhiều món đồ từ chiếc túi ma thuật của mình và chất thành đống trước mặt Rex.

Bộp. Bộp. Bộp.

Những món đồ nặng nề chất đống trước mắt Rex.

“Đọc tất cả những cuốn sách này.”

Mắt của Rex mở to.

Tất cả đều là sách.

Trước mặt là một chồng sách dày cao ngất ngưởng.

Cậu ta có thể nhìn thấy tiêu đề của những cuốn sách.

‘… Khả năng lãnh đạo? Chính trị? Khoa học quân sự?’

“… Tại sao tôi cần đọc những thứ này thế?”

Mèo bối rối nhìn lên Cale. Tuy nhiên, Cale không trả lời câu hỏi của cậu.

“Tôi bảo ngài đọc thì ngài cứ đọc đi. Sẽ tốt hơn nữa nếu ngài nghiên cứu thật kỹ về chúng.”

Rex chậm rãi gật đầu sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale.

Cale sau đó nở một nụ cười hài lòng.

Ai sẽ lấp vào chỗ trống mà Hoàng thái tử để lại chứ?

Mặc dù lúc này đây chỉ là suy nghĩ của Cale, cậu vuốt ve bộ lông màu đỏ của con Mèo với vẻ mặt thỏa mãn. Rex lưỡng lự, nhưng vẫn đứng yên.

Giọng nói của Raon vang vọng trong tâm trí Cale.

– Nhân loại, sao ngươi lại cười như vậy? Chẳng phải mọi thứ đã xong rồi sao?

‘Xong cái gì? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”

Ngày mà Cale quay trở lại với Thánh Tử, Thánh nữ, và thánh vật.

Ngày đó sẽ là ngày tất cả bắt đầu.

* * *

“Nhân loại, hiện tại ta sáu tuổi rồi! Ta cũng đã lớn hơn nữa!”

“Ừ, ừ.”

Raon chỉ về phía Cale bằng chân trước ngắn ngủn của mình.

“Nhân loại, hiện tại ngươi hai mươi tuổi!”

“Ừ, ừ.”

Cale gật đầu liên tục và hỏi người lái xe.

“Choi Han, chúng ta sắp đến rồi phải không?”

“Vâng, Cale-nim. Chúng ta sắp đến Làng Harris.”

Bây giờ đã là năm mới.

Cale đã nghỉ ngơi trong Dinh thự Henituse kể từ khi cậu trở về từ Đế quốc và đã xuất hiện lần đầu tiên kể từ khi trở lại.

Đây sẽ là một chuyến đi khá dài qua Làng Hổ, Làng Cá voi và Vương quốc Paerun ở phía Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play