Cale chạm mắt với Hoàng Thái tử Adin .
“Tôi không sao, thưa điện hạ.”
Cale đang đứng thẳng người, vì thế nên trông tình trạng cậu có vẻ ổn.
Vậy nhưng, tất cả mọi người đều nhìn thấy chiếc khăn tay đẫm máu, cùng với đôi tay hơi run đang nắm chặt lấy nó.
Và còn cả nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt Cale.
Trông cậu không hề ổn chút nào.
Ngay lúc đó, cậu hỏi.
“Những người khác có ổn không?”
“A-.”
Một trong những quản lý đi cùng Hoàng Thái tử thở hắt ra một hơi.
Adin thoáng quan sát Cale. Ánh mắt hắn ta lạnh lùng, dường như không biểu lộ một chút quan tâm hay ấm áp nào cả.
Đột nhiên, khuôn mặt Adin hiện lên vẻ biết ơn và quan tâm khi hắn nhanh chóng chạm mắt với Cale một lần nữa.
“Có chứ, nhờ có cậu mà mọi người đều ổn. Có một số người bị thương nhẹ, nhưng có vẻ không quá nghiêm trọng đâu.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cale hơi cau mày sau khi nghe những từ ‘bị thương nhẹ’. Ánh mắt của cậu lướt qua Hoàng Thái tử và nhìn về phía các pháp sư và Nhà giả kim.
Cậu cất lời sau khi quan sát họ chống đỡ tòa tháp.
“Sẽ không sao đâu, đúng không?”
‘Giờ thì tòa tháp này đã ổn rồi chứ nhỉ?’
Adin hào hứng đáp lại Cale, người đang tiếp tục thể hiện sự quan tâm của mình cho đến phút cuối cùng.
“Sẽ ổn thôi.”
Lời đó khiến Cale kính cẩn gật đầu trước khi nhìn lại. Cậu vén mái tóc hơi rối lên. Có thể thấy rõ các đầu ngón tay của cậu đang run rẩy.
Hoàng Thái tử quan sát thật kỹ bàn tay của Cale. Ngay lúc đó, thế tử đã xen vào cuộc trò chuyện của họ.
“Tay cậu run quá. Trông còn tệ hơn cả lần trước.”
“Không, thưa điện hạ. Tôi ổn mà.”
Cale lắc đầu và mỉm cười với Alberu. Alberu nhăn mặt.
“Ổn?! Lần cuối cùng làm vậy, cậu đã phải nghỉ ngơi trong vài tháng đấy! Sở dĩ cậu ho ra máu là do cơ thể đang bị nội thương!”
‘… Nội thương? Có làm quá không vậy?’
Cale đang thầm nghĩ xem liệu mình có nên làm gì đó về cách lựa chọn từ ngữ của Alberu hay không thì có ai đó bất ngờ nắm lấy cánh tay cậu. Là Daltaro.
Ông khẽ thì thầm khi họ đang ở trước mặt Hoàng Thái tử, nhưng vẫn đủ lớn để người khác có thể nghe thấy.
“Cậu không cần phải ép mình đứng lên như thế này. Thiếu gia Cale, hiện tại cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Đôi mắt của Daltaro lấp lánh với tất cả sự lo lắng và cảm giác tự hào. Cale cảm thấy khó chịu sau khi bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhưng cậu quyết định sẽ hùa theo.
“… Nhưng mà.”
Hoàng Thái tử Adin lặng lẽ quan sát cậu và đột nhiên cất lời, ngăn cản Cale cố gắng nói tiếp.
“Sẽ ổn thôi. Kể từ bây giờ chúng tôi sẽ thu xếp mọi thứ, vì vậy cậu có thể nghỉ ngơi.”
Cứ như thể hắn ta đang ban ra một mệnh lệnh nghiêm khắc.
Đây là điều xảy ra ở Đế quốc, và Cung điện Hoàng gia tại đấy. Hắn ta đang nghiêm túc nói với Cale rằng Đế quốc sẽ lo phần còn lại và Cale nên ngừng lo lắng về vấn đề đó.
Cale mấp máy môi vài lần, nhưng vẫn không nói nên lời. Lúc này, Alberu lên tiếng.
“Tôi được bao gồm trong ‘chúng tôi’ mà ngài nói đến, phải không?”
Alberu đang cố nói với Adin rằng sứ giả của Vương quốc Roan cũng có liên quan. Hoàng thái tử quan sát Alberu trong giây lát trước khi nở nụ cười ấm áp độc nhất.
“Dĩ nhiên rồi.”
Song, Alberu không thể ngừng chế giễu hắn trong lòng.
Adin dùng vẻ mặt lo lắng để nhìn Cale và Alberu, vậy nhưng hắn ta chưa bao giờ xin lỗi về sự cố này.
‘Chắc hẳn hắn cũng sẽ chỉ nói điều gì đó như, rất tiếc khi điều như thế này đã xảy ra trong tuyên bố chính thức.’
Hoàng Thái tử không hề nhượng bộ trước phe của Vương quốc Roan.
Đó là cách mà Đế quốc Mogoru, Đế quốc duy nhất ở lục địa phía Tây, đối xử với Vương quốc Roan vốn được biết đến là một vùng đất dưới mức trung bình.
Và cho đến hiện tại, thế tử Alberu đã chấp nhận cách cư xử đó. Tiếp đến anh vươn tay và vỗ nhẹ vào vai người hùng của ngày hôm nay.
“Đi đi. Ta sẽ gọi bác sĩ riêng của ta để kiểm tra cho cậu.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Cale vô cùng biết ơn Alberu vì đã đi đầu trong việc ngăn cản một bác sĩ từ Đế quốc đến đây và mắc kẹt với họ. Chấp nhận sự hỗ trợ từ một trong những hiệp sĩ của Alberu, cậu rời khỏi Cung điện Mặt trời.
Nhiều người ngước nhìn Cale đang từ từ rời đi cùng với vị hiệp sĩ trước lúc vội vã quay trở lại nhiệm vụ của mình.
Đó là một đêm hỗn loạn.
Với Cale cũng thế.
Một vài người vây lấy cậu ngay khi Dark Elf, bác sĩ riêng của thế tử, rời khỏi phòng.
“… Gì đây?”
Cale trông nhìn thấy Rồng Vàng, Eruhaben, đang nhìn mình với một vẻ mặt kỳ quặc. Eruhaben quan sát kỹ lưỡng cơ thể của Cale trước khi tặc lưỡi.
“Chậc chậc, thật là một con người xui xẻo.”
Cale quay đầu và im lặng. Raon đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu như thể họ là những người duy nhất ở trong phòng.
Ánh mắt của Raon khiến Cale cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cậu quay đầu lại một lần nữa. Lần này Cale lại thấy Choi Han.
‘Sao cậu ta lại hành động như thế kia?’
Choi Han chạm vào chuôi kiếm của mình, dường như đang mông lung ngẫm nghĩ về một điều gì đó.
Cạch. Cạch.
Thanh kiếm được rút ra khỏi bao kiếm một chút, rồi lại vào trở lại. Hành động này cứ tiếp tục lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cale đột nhiên thấy ớn lạnh và thắc mắc.
“Họ ở đâu rồi?”
Hilsman và Hiệp sĩ mèo.
Cale đang hỏi về vị trí của họ.
Choi Han bước đến phòng tắm gắn liền với phòng ngủ của Cale và mở cửa.
Kétttt-
Khi cánh cửa mở ra, Cale thấy Hilsman đang ở trong.
“Anh đã làm cái quái gì trên đường trở về thế?”
Cale nhăn mày khi trông thấy Hilsman với cơ thể dính đầy lá và bụi bẩn. Con Mèo và hai lọ thuốc rỗng nằm trong vòng tay anh ta.
“Đưa anh ta đến đây đi.”
Cale búng ngón tay với Hilsman và đến gần con Mèo. Hiệp sĩ Mèo đang nhìn chằm chằm Cale với một ánh sắc bén như muốn xuyên thủng cả người cậu.
Cale nói ngay khi nhìn thấy con Mèo.
“Ngài Rex.”
Con Mèo giật mình. Hilsman đặt Rex lên chiếc ghế cạnh giường của Cale. Rex ngồi yên ở đó và lắng nghe lời của Cale.
“Cung điện đã không sụp đổ.”
Mèo nhe nanh trong phút chốc, rồi nó khép miệng lại.
“Bạn của anh đã châm lửa tự thiêu, nhưng anh ta vẫn sống sót. Và sau đó anh ta đã bị bắt.”
Rex nhăn mặt, nhưng Cale chẳng quan tâm. Cậu dựa lưng vào đầu giường và tiếp lời.
Bây giờ cậu không có nhiều thời gian.
“Anh có biết Nhà giả kim nghiện rượu không?”
Con Mèo do dự một hồi.
Tất nhiên là anh biết về Nhà giả kim đó. Hắn ta được biết đến là một kẻ khá là tử tế, và Rex cũng đã mua một vài quả bom từ hắn.
‘Người đó đang làm việc cho cậu ta sao?’
Cale nhìn ánh mắt dò hỏi của Rex và nói tiếp.
“Ngài Rex, Nhà giả kim đó là người cung cấp thức ăn cho trẻ em khu ổ chuột trong khu phố của anh. Choi Han sẽ đưa anh đến với anh ta. Gia đình của anh và những người còn lại trong tổ chức hẳn đã ẩn náu rồi, phải không?”
Cale khá chắc chắn rằng họ sẽ giấu mình đi trước khi sự việc này bắt đầu.
“Vậy nhưng Hoàng Thái tử sẽ tìm thấy họ trong vòng một ngày khi biết mức độ của những việc mà ngài làm. Hãy che giấu họ với sự giúp đỡ của Choi Han.”
Rex hơi lưỡng lự mà không thể trả lời Cale ngay lập tức. Anh ta lại nghe thấy giọng nói của Cale một lần nữa.
“Gì vậy? Bạn bè của anh có nguy cơ bị tra tấn và giết chết, vậy mà anh đang nghĩ rằng bản thân mình không thể trốn thoát sao?”
“… Cái đó-”
“Hãy làm điều đúng đắn.”
Rex im lặng sau khi nghe Cale ngắt lời anh ta.
Một áp lực không rõ đang tỏa ra từ Cale.
“Tôi dự định phá hủy Tháp Chuông của Nhà giả kim. Tôi cũng sẽ không để vị Hoàng đế tiếp theo của Đế quốc mang tên Adin.”
Đây là những suy nghĩ của cậu sau khi nghe câu chuyện của Thánh Nữ. Cale quan sát Rex, một trong những người đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch của mình.
Rei Stecker sẽ là thủ lĩnh mới của các Nhà giả kim.
Và Rex sẽ là trung tâm của người dân.
Anh ta sẽ là anh hùng của cuộc nổi dậy cứu giúp mọi người.
“Không thể nào có chuyện như vậy được.”
Rex lắc đầu. Cale tươi cười.
“Anh không thể nhìn thấy con Rồng ở ngay đây sao?”
Rex đột nhiên im bặt. Cho đến bây giờ anh đều không để ý tới Rồng Đen. Cale vẫn tiếp tục.
“Choi Han, người sẽ đưa anh đến khu ổ chuột, là một bậc thầy kiếm thuật.”
Rex nhìn trộm về phía Choi Han. Choi Han từ từ phóng aura ra.
“Hơn nữa, vị anh hùng mới xuất hiện trong Đế quốc sẽ giúp anh.”
“… Một anh hùng mới?”
Rex hướng mắt về phía Cale. Cale giơ ngón tay lên.
“Là tôi.”
Cậu tự chỉ vào mình.
Rex bối rối.
Nhưng Cale không hề nói trái sự thật.
Tòa tháp đã sụp đổ, dù Đế quốc có cố đến mấy cũng sẽ không thể che giấu nổi sự cố. Quá nhiều người đã nhìn thấy nó.
Họ cũng cần phải che giấu sự thật rằng ai đó đã cố gắng ám sát Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim. Bởi lẽ đó, họ cần một thứ khác để thu hút sự chú ý của người dân.
Bất kỳ ai có mặt ở đó đều biết rằng Cale là người đã ngăn tòa tháp sập xuống. Cale định sẽ vui vẻ trở thành một phần của kế hoạch đánh lạc hướng kia.
“Ngay sáng mai tôi có thể sẽ trở thành một anh hùng. Các công dân của Đế quốc chắc cũng sẽ khá thích tôi đấy.”
Eruhaben nhìn Cale với vẻ hoài nghi, nhưng ông không hỏi bất cứ điều gì. Raon mạnh mẽ gật đầu.
Rex liếc nhìn những người khác trước khi quay đầu lại về phía Cale. Anh lắng nghe câu nói tiếp theo của cậu.
“Bởi vì tôi đã cứu tất cả mọi người.”
Lần này Cale không có ý định giấu kín điều cậu đã làm. Cậu nói với con Mèo.
“Ngài Rex, không ai chết cả.”
“A-”
Rex há hốc mồm. Mặt anh ta bắt đầu nhăn nhó, nhưng Cale không thể biết anh ta đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.
“Ngài Rex, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Ánh mắt của Cale dời khỏi Rex để hướng về Choi Han. Choi Han gật đầu, cậu bế con Mèo vẫn còn bị thương lên.
Rex tiếp tục lặng lẽ quan sát Cale.
“Rex, hãy nắm lấy cơ hội khi nó ở ngay trước mắt.”
Cơ hội.
Từ đó khiến Rex mở miệng. Tuy nhiên những lời tiếp theo của Cale khiến anh ta phải ngậm chặt miệng lại mà không thốt ra được từ nào.
“Và hãy cẩn thận với miệng của anh về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.”
Cale tập trung “Hào quang Thống trị” vào Rex khi cậu thốt ra điều đó. Rồi Cale chuyển tầm nhìn về phía Choi Han sau khi thấy Rex yên lặng.
“Đưa cho Billos.”
Cale đưa một bản ghi nhớ cho Choi Han và cậu ta nhét nó vào túi của mình.
“Tôi sẽ quay lại sớm.”
“Tốt. Hãy trở lại trước khi trời sáng.”
Choi Han không đáp và lập tức nhảy qua cửa sổ. Cale lặng lẽ nhìn bóng dáng Choi Han biến mất ở phía xa.
Bộp. Bộp.
Một bàn chân giơ lên phía trước đang đập vào cánh tay cậu.
“Gì vậy?”
Cale hỏi, trong đầu không nghĩ ngợi nhiều. Rồng Đen đáp lại.
“Nằm xuống đi.”
Cale nằm xuống.
Raon kéo chăn lên cổ Cale. Eruhaben liên tiếp thở dài cứ như không thể tin nổi vào cảnh trước mắt. Khi chắc chắn rằng Cale đã được đắp kín, Raon mới nói tiếp.
“Bác sĩ Rồng Vàng sẽ chăm sóc ngươi. Ta đi theo Choi Han. Sẽ tốt hơn nếu ta đi cùng cậu ta.”
Raon ưỡn ngực như thể đang nói: ‘cứ để đó cho ta’. Cale đáp lại nó.
“Chỉ cần ở cạnh ta thôi.”
Cậu có cảm giác xấu rằng mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn nếu Raon cũng đi theo. Sự kết hợp của Choi Han và Billos là đủ rồi. Billos rất tài năng khi nói đến những thứ lén lút mà.
Raon nhăn mặt một lúc, nhưng rồi nó mở to mắt và hỏi.
“… Nếu ta ở lại bên cạnh ngươi, thì ngươi có thích không?”
“Có.”
Cale lười đáp nên chỉ buồn thả ra một câu trả lời cộc lốc. Nhưng từ đó cũng khiến cho khóe miệng của Raon giật giật, nó lăn như một quả bóng đến bên cạnh Cale.
Rồi Cale từ từ chìm vào giấc ngủ.
Có vô số tiếng ồn ở ngoài phòng ngủ, nhưng đó không phải việc của cậu.
***
Sáng hôm sau, Cale mới tỉnh dậy đã được một phen ngỡ ngàng.
Rồng Đen Raon đã biến mất tăm. Còn Eruhaben, Hilsman và Choi Han đã đứng sẵn đó từ đêm qua, trông bộ dạng vẫn vô cùng chỉn chu.
“Tại sao cậu lại sốc vậy? Thiếu gia Cale thân yêu của chúng ta.”
Thế tử Alberu đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế ngay cạnh giường.
“Thưa điện hạ, ngài thực sự là vì tinh tú của Vương quốc, ngay cả khi ngài là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi tôi mở mắt.”
“Đủ rồi.”
Alberu bực bội cắt ngang, và Cale im lặng trước khi nhấc cơ thể mình lên. Tiếp theo, giọng nói của Alberu truyền đến tai cậu.
“Có vẻ như cậu sẽ phải nhận một huân chương.”
Alberu nhận ra vẻ sững sờ của Cale ngay khi anh dứt lời. Lúc đó anh chợt nhớ lại, sau Sự cố Khủng bố ở Quảng trường Vương quốc Roan, Cale cũng không hề có ý nguyện sở hữu huân chương hay nắm trong tay quyền lực.
Biết vậy nên anh vội vã nói tiếp.
“Dĩ nhiên là ngoài huân chương cũng có những phần thưởng khác như tiền bạc nữa. Đế quốc hiện đang cần một cách để chuyển hướng sự chú ý khỏi những gì đã xảy ra đêm qua-”
Alberu bỗng ngừng lại và nhìn Cale.
“Trông cậu có vẻ vui?”
Mới sáng sớm mà Cale đã được đón chào ngày mới với niềm hạnh phúc vô bờ rồi. Cậu hứng khởi đáp trả.
“Thưa điện hạ, tại sao chúng ta không khiến quy mô lớn hơn và tổ chức một buổi lễ trao huân chương nhỉ?”
“Gì cơ?”
“Quý tộc chính trực.”
Cale chậm rãi nhấc từng ngón tay lên.
“Vị quý tộc chính trực mang trên mình thể trạng vô cùng yếu ớt, nhưng lại có nhận thức mạnh mẽ về công lý đã sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu rỗi những con người yếu hơn. Cậu ấy không những không màng đến bản sắc hay quốc tịch, mà còn sở hữu một sức mạnh cổ đại mạnh mẽ và đẹp tuyệt vời.”
Alberu trông thấy sự khoan khoái trong ánh mắt Cale.
Cale chậm rãi nói tiếp.
“Điện hạ, tôi muốn trở thành anh hùng của người dân Đế quốc.”