Cung điện Mặt trời.
Nơi đây được đặt cho cái tên như vậy bởi chính vẻ bề ngoài rực rỡ hệt ánh mặt trời của nó.

Bên trong Cung điện, tại góc tầng một của sảnh tiệc.
Cale đang đứng bên cạnh một chiếc bàn đầy ắp những món tráng miệng.

– Nhân loại! Có nhiều món ngon quá! Sẽ thật tuyệt nếu gia đình chúng ta cũng ở đây!

Nhoàm nhoàm.

Âm thanh khi ăn của Raon vang vọng trong đầu Cale.

– Sẽ thật tuyệt nếu Ông Rồng vàng cũng ở đây!

Nhưng thật đáng tiếc, lần này Cale không đưa Choi Han và Eruhaben đi cùng. Eruhaben nói rằng ông ấy rất mệt và muốn được nghỉ ngơi.

‘Còn Choi Han thì không thể đến vì bậc thầy kiếm thuật của Đế quốc.’

Ánh mắt Cale hướng đến một người.

Đó là người đàn ông trung niên đang trò chuyện với Hoàng Thái tử Adin ở giữa sảnh tiệc kia.
Người đàn ông được mệnh danh là Hiệp sĩ của Mặt trời, có năng lực kiếm thuật đạt đến đỉnh cao của Đế quốc.

Huten.
Ông ta đã đạt đến trình độ của Bậc thầy kiếm thuật khoảng mười năm trước, và dù có ngoại hình như một người đàn ông trung niên, thực chất ông ta đã ngoài sáu mươi.

‘Dù Choi Han mạnh hơn Huten, nhưng trực giác nhạy bén của một bậc thầy kiếm thuật vẫn có thể dễ dàng nhận ra trình độ thật sự của Choi Han.’

Tuy cả hai đều là cao thủ kiếm thuật, trình độ của Choi Han vẫn trên cơ Huten rất nhiều.
Huống chi Choi Han là người thậm chí có thể đối đầu với Rồng.

Raon hẳn đã nhận thấy rằng ánh mắt của Cale đang hướng về Huten. Nhóc Rồng nói vào tâm trí Cale một lần nữa.

– Tên kiếm sĩ đó có mạnh hơn pháp sư Rosalyn của chúng ta một chút đấy! Nhưng vẫn quá yếu ớt khi so với Rồng vĩ đại và hùng mạnh là ta đây!

‘Tất nhiên. Ông ta yếu hơn Raon nhiều.’

Trừ khi Raon công khai sử dụng ma thuật của mình hoặc truyền mana của nó ra ngoài như đã làm với Choi Han và Rosalyn trong quá khứ, thì Huten sẽ không bao giờ nhận thấy sự hiện diện của Raon.

‘Phía đằng kia.’

‘Bà ta là Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim đúng không nhỉ?’

Khá nhiều nhân vật nổi tiếng đã xuất hiện tại lễ kỷ niệm đầu tiên này kể từ cuộc chiến giữa Đế quốc với Vương quốc Whipper.
Cale đưa mắt đến vị trí của Metelona – ​​Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim.

Người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi, mặc áo choàng và đứng ngay cạnh Hoàng Thái tử. Bà ta nở một nụ cười rạng rỡ trên môi và dường như đang rất thích thú với buổi lễ ăn mừng này.

Huten và Metelona.
Hai người họ thật khiến cho người khác khó mà tiếp cận Hoàng Thái tử.

‘Họ là sức mạnh của Adin.’

Hiện giờ, Alberu và một số nhà lãnh đạo của Vương quốc Roan đang tập trung xung quanh Hoàng Thái tử.

Cale đương nhiên không muốn ở cùng với  mấy người đó, nên đã chọn ngồi đúng tại góc này ngay khi đến nơi.

– Nhân loại, đưa cho ta thêm một miếng bánh nữa đi, đưa xuống dưới bàn á!

Cale vờ lấy một đĩa bánh dâu tây và lén lút đẩy nó xuống gầm bàn. Raon vui vẻ cầm lấy cái đĩa rồi bắt đầu ăn.

‘Ừ, ăn nhiều vào để còn làm việc nữa.’

Cale đang bồi bổ Raon. Cậu sẽ sớm giao việc cho Raon, để nhóc ấy tìm ra thánh vật của Thần Mặt trời.

Cậu nhìn quanh.

Cung điện Mặt trời có tổng cộng ba tầng, với cổng vào cao lớn vươn đến tầng hai. Có một ban công nằm trên tầng hai. Và một khu vực để các khách VIP thảo luận với nhau tại tầng ba.

‘Nhưng họ đã nói hôm nay sẽ không mở cửa tầng ba.’

Cale chuyển tầm nhìn về các kị sĩ đang canh gác khắp tầng một.
Có những kỵ sĩ mặc áo giáp đứng ở lối vào phía đông và phía tây. Ngoài ra cũng có một số kỵ sĩ với trang phục bình thường trong hội trường.

Các hiệp sĩ của Vương quốc Roan cũng đứng gác ở một phía.

Mặc dù trông có vẻ thoải mái, nhưng ở họ vẫn tỏa ra một luồng aura sức mạnh nhất định không thể khinh thường.

‘Anh chàng đó cũng ở đây.’

Hiệp sĩ Mèo tóc đỏ.
Anh ta đứng cạnh bức tường phía Bắc và đang nhìn chằm chằm vào chỗ của Hoàng Thái tử. Ánh mắt dữ tợn dường như muốn nói rằng sẽ ngăn chặn mọi nguy hiểm có thể xảy đến với hắn.

Cale dời mắt khỏi Hiệp sĩ mèo, người có cái nhìn sắc bén hơn hẳn tất cả các kỵ sĩ khác.

‘Có lẽ mình nên bắt đầu đi trộm, à không, đi nhặt nó thôi nhỉ.’

Sự Kết tội của Mặt trời ở trong Vườn Mặt trời.
Cale từ từ rời khỏi bàn tráng miệng. Cậu tiến lên tầng hai trong khi chậm rãi nhìn xung quanh và hành động một cách tự nhiên.

“A, thiếu gia Cale!”

Rồi cậu nghe thấy một giọng nói gọi tên mình.
Cale chạm mắt với Hoàng Thái tử Adin, hiện đang mỉm cười với cậu.

‘Chết tiệt.’

Cale muốn chửi thề. Tuy nhiên cậu vẫn nở một nụ cười dịu dàng và bước đến gần Hoàng Thái tử và Thế tử.
Hoàng Thái tử cất câu hỏi ngay khi Cale đến bên cạnh họ.

“Thiếu gia Cale, thời gian vừa qua khi cậu ở Đế quốc, cậu thấy thế nào?”
“Thưa, vì đã có thể dành một khoảng thời gian rất tuyệt vời tại Đế quốc nên tôi thấy rất vui vẻ.”

Nhóm điều tra của Vương quốc Roan vốn không thu được gì từ chuyến đi này. Nhưng khi thấy Cale vẫn nói rằng mình đã có một khoảng thời gian chất lượng ở Đế quốc khiến Hoàng Thái tử không tài nào nhịn được, phải ném một ánh mắt thương hại về phía cậu trước khi giới thiệu cậu với bậc thầy kiếm thuật Huten.

“Công tước Huten, thiếu gia Cale đây là người hùng của Vương quốc Roan đấy.”
“A, thiếu gia này hẳn là vị quý tộc đã ngăn chặn vụ khủng bố nhỉ.”

Bậc thầy kiếm thuật – Công tước Huten, ông ta nhìn Cale với một nụ cười dịu dàng. Cale khẽ cúi đầu. Alberu vỗ vai cậu khi cậu làm vậy.

“Cậu ấy là người hiểu rất rõ, hoàn toàn kế thừa được tâm tánh và ý chí của toàn thể Vương quốc Roan.”

Hoàng Thái tử Adin thêm vào.

“Ta chắc chắn rằng cậu ấy sẽ trở thành một người tuyệt vời.”

Sứ giả của Vương quốc Roan cũng đồng ý, nói rằng Cale là một người hiếm hoi có cách cư xử và lối suy nghĩ chuẩn mực.
Cale chỉ cười khi lắng nghe mọi người nói đủ thứ không đúng về mình.

Vào lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói của Raon.

– Bọn họ sai rồi! Nhân loại tuy yếu đuối thật, nhưng cũng rất vĩ đại á nha! Ta đã thừa nhận cậu ấy rồi!

‘Trời đất.’

Cale gần như thở dài thành tiếng sau khi nghe được những lời nói từ Raon, nhưng cậu đã kìm được. Cậu chạm mắt một người ngay thời điểm ấy.

Hiệp sĩ Mèo.
Hiệp sĩ Mèo đang nhìn về nơi này với ánh mắt như muốn xuyên thủng cậu vậy. Cale giả bộ không biết và quay đầu đi, rồi lại chạm mắt với Phó Tháp Chủ Metelona.

Bà mỉm cười dịu dàng và Cale cũng đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn.

Hòa hợp.
Đó là từ đúng nhất để mô tả cuộc thảo luận giữa Đế quốc và những người đến từ Vương quốc Roan.

Các nhà lãnh đạo ở xung quanh Cale lúc này, cũng như những người đang đứng trong phòng tiệc, tất cả đều tận hưởng buổi lễ kỷ niệm cuối năm trong hòa bình.

Vậy nhưng, Cale vốn đã biết rõ sự thật về lũ người này.

Công tước Huten, kẻ đang mỉm cười với cậu, đã bán nô lệ cho Phó Tháp Chủ Metelona để thử nghiệm bên trong Tháp Chuông của Nhà giả kim.

“Ta cầu nguyện rằng cậu không đánh mất niềm tin đó và vẫn tiếp tục trên con đường trở thành một quý tộc tuyệt vời.”
“Vâng, thưa ngài! Tôi nhất định sẽ trở thành một người như vậy!”

Công tước Huten của Đế quốc Mogoru và Cale Henituse – quý tộc trẻ của Vương quốc Roan.
Cuộc trò chuyện của họ khiến không khí trong sảnh tiệc càng trở nên thâm tình rực rỡ. Nhưng dù vậy, Công tước Huten vẫn  nhận thấy rằng biểu hiện của Cale dường như không được tốt cho lắm.

“Ta hy vọng rằng ta đã không nói bất cứ điều gì tạo ra gánh nặng cho cậu. Trông cậu không được khoẻ cho lắm.”

Cale đáp lại sự quan tâm ấy bằng một nụ cười cay đắng.

“Tôi chỉ hơi mệt sau khi dốc hết sức lực để điều tra trong vài ngày qua.”
“Ôi không.”

Phó Tháp Chủ trông lo lắng ra mặt.
Cale mỉm cười như thể cậu rất tiếc khi phải nói một điều như vậy ở một nơi như thế này.

“Tôi xin lỗi. Tất cả mọi người đều đang tận hưởng bữa tiệc vậy mà. Cơ thể của tôi luôn ở trong tình trạng không tốt. Tôi vốn đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào việc giải quyết mối hận của Vương quốc Roan trong chuyến đi này nhưng… Xin thứ lỗi cho, tôi rất tệ trong khoản che giấu cảm xúc của mình.”
“Không, không sao đâu.”

Công tước Huten cố gắng an ủi vị quý tộc.

“Một ngày nào đó chúng ta sẽ phanh phui sự thật và bắt được những kẻ phạm tội thôi. Phải vậy không ạ, thưa Hoàng Thái tử?”
“Tất nhiên. Chúng ta phải làm thế. Nhưng mà thiếu gia Cale, cơ thể cậu không tốt à?”

Cale gật đầu trước câu hỏi của Adin.

“Vâng, thưa điện hạ. Tôi cần thời gian để hồi phục sau sự cố khủng bố ở thủ đô.”
“Phải. Thiếu gia Cale của chúng ta có cơ thể yếu nhược đến vậy. Thật đáng buồn làm sao.”

Alberu bất chợt chen vào, hùa cùng với Cale một cách ăn ý.
Adin thoáng bày ra một biểu cảm kỳ quặc, rồi lại nhẹ nhàng nói.

“Ta không thể giữ một người bệnh quá lâu được. Hãy tận hưởng lễ kỷ niệm và trò chuyện với những quý tộc trẻ của Đế quốc  nhé.”
“Cảm ơn rất nhiều. Rất vinh dự khi được ngài dành thời gian cho.”

Cale giả làm một quý tộc đáng kính mãi cho đến tận khi kết thúc. Rồi cậu rời đi.

‘Mệt quá.’

Cậu thật sự cảm thấy bực bội và mệt mỏi biết bao sau mỗi lần trải qua những cuộc giao tiếp kiểu đó.
Cậu chỉ muốn về nhà và lăn lộn trên giường.

Dù thế Cale vẫn buộc bản thân phải trò chuyện với một số quý tộc trẻ của Đế quốc trước khi bước lên ban công tầng hai trong khi những người khác còn đang rất vui vẻ.

Có rất nhiều ban công trên tầng hai.
Cale mở cánh cửa dẫn đến ban công ở góc xa nhất.

Cạch.
Cậu nhanh chóng bước ra và khóa cửa lại.

“Cuối cùng cũng được thở rồi.”

Làn gió mùa đông se lạnh lướt qua khuôn mặt Cale.
Khung cảnh nơi Vườn Mặt trời lọt vào tầm mắt cậu.

Vườn Mặt trời nổi tiếng là nơi tỏa sáng rực rỡ ngay cả vào ban đêm.
Nhưng đèn ở đây đã tắt vì họ vừa mới kết thúc một cuộc chiến.

Thế nhưng vẫn có một vài ánh đèn ma thuật xung quanh đài phun nước để chào mừng dịp cuối năm.

‘Đi thôi nhỉ?’

Cale thực hiện nhanh một số động tác kéo giãn cơ để tự chuẩn bị cho bản thân. Ngay thời điểm đó.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa ban công. Cale kéo rèm che sang bên trước khi mở cánh cửa ra.

“Phó Đội trưởng.”
“Cậu chủ.”

Cale ra lệnh cho Hilsman, người đến đúng như địa điểm đã bàn từ trước.

“Nhớ giữ cửa cẩn thận.”
“Vâng thưa cậu. Cứ để đó cho tôi!”
“Tốt.”

Cale nhìn xung quanh sau khi nghe câu trả lời tràn đầy năng lượng của Hilsman. Không có nhiều người lên ban công vì bây giờ mới chỉ sẩm tối.

Vùuuuuu.

Một cơn gió nhỏ được tạo ra. Hilsman dùng rèm che cửa ban công rồi cứ thế đứng yên bên ngoài cửa, trong khi đề phòng và quan sát mọi phía.

Cộp.
Cale mỉm cười với Hilsman sau khi dễ dàng nhảy lên thành lan can.

“Ta sẽ quay lại.”

Vùuuuuuuuuu-

Cale bay khỏi ban công bằng cách dùng Âm thanh của Gió.

Cậu nhanh chóng xuất hiện tại một khu vực tối tăm ở Vườn Mặt trời.

– Nhân loại, không có lính canh ở gần đây.

Cale phủi lá vướng trên áo quần khi nghe báo cáo tuần tra của Raon. Cậu cởi ghim cài áo và khăn tay rườm rà trước khi nhét chúng vào túi.

Vùuuuu-
Một luồng gió mạnh mẽ xuất hiện trên lòng bàn tay của Cale. Cậu bắt đầu đi theo hướng cơn gió chỉ. Mặc dù trông cậu thong thả như một quý tộc đang dạo bước, nhưng bước chân của cậu lại rón rén đến đáng ngờ.

Cale nhớ lại thông tin trong cuốn nhật ký. Nội dung trong cuốn nhật ký vẫn còn rất nhiều, nhiều hơn những gì Raon đã đọc cho cậu.

< Thánh vật chỉ thể hiện sức mạnh của chúng cho những người được thần chấp nhận. Bọn giáo đoàn mục nát thì còn lâu mới sử dụng được thánh vật.>
<Mấy tên ngu si đó, nếu thánh vật có đang chình ình trước mặt thì bọn chúng cũng chẳng nhận ra nổi đâu. >

< Cái bọn đã già còn thối nát! Làm thế nào mà mấy tên khốn chả có lấy một tí thần lực nào lại biết được thánh vật là cái gì cơ chứ? >
< Mãi mãi! Ta hy vọng rằng thánh vật sẽ được chôn vùi bên dưới cung điện mãi mãi! >

Dẫu vậy, thật không may, có một người có thể nhận ra các thánh vật ngay cả khi không có chút thần lực nào.
Tên trộm. Chủ nhân cũ Âm thanh của Gió có thể làm được điều đó.

‘Mình không ngờ rằng sức mạnh cổ đại có thể mang khả năng của chủ nhân.’

Cale tiếp tục bước đi theo sự hướng dẫn của Âm thanh của Gió.
Vườn Mặt trời. Cale nhanh chóng đi qua khu vườn rộng như mê cung này.

Soạttttttttt-
Những chiếc lá xào xạc khi cậu bước nhanh qua chúng.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, cậu nghe thấy giọng nói của Raon.

-Nhân loại! Có đang đi đúng đường không vậy?

Cale dừng bước.
Bùm! Bùm! Bùm!
Trái tim đang đập mạnh cho cậu biết rằng mình đã đến nơi.

-Nhân loại! Sao người lại đi tới chỗ cái thùng rác vậy?

Cale bật ra một tiếng cười khẽ.
Cái thùng rác ở góc vườn này trông thật đẹp làm sao, nhưng rốt cuộc, nó cũng chỉ là một cái thùng đựng rác.

Và cậu lại cần chui xuống phần đất bên dưới thùng rác đó.

‘Mình phát điên thật mất.’

Cale hỏi.

“Có ai quanh đây không?”
– Không có!

Cale vén tay áo lên và đẩy cái thùng rác lớn bằng nửa cơ thể mình sang bên.
Sau đó, cậu lôi ra một cái cuốc nhỏ ra từ chiếc túi ma thuật của mình.

Cộc. Cộc. Cộc.

Cái cuốc bắt đầu đào sâu xuống nền đất cứng ngắc đã đóng băng.

Cale lùi lại sau khi đào được một chút và Raon thổi một luồng gió nhẹ để những gì bên trong được lộ rõ.

-… Nhân loại, ta không thấy gì cả.
“Tiếp tục đi.”

Raon tiếp tục đào cho đến khi chiều sâu của hố ngang với chiều cao của Cale.

– Nó có ở trong đây thật không vậy?
“Cứ tiếp tục đi.”

Raon vốn định nói thêm gì đó, nhưng sau khi nghe Cale kiên định trả lời, nó lại thôi, tiếp tục công việc đào đất. Quần áo của Cale bay phất phơ trong gió.
Ngọn gió trên tay cậu đang reo mừng.

Cale nhìn chằm chằm vào cái hố đang dần sâu hơn.

< Thậm chí ta còn chưa bao giờ được đụng tới cái món thánh vật đó nữa! Nếu ta có thể sử dụng nó thì đố kẻ nào dám gọi ta là dị giáo nữa đấy. >

Cạch.

Một tiếng động khác vang lên.

Cale đưa tay ra và Raon sử dụng ma thuật để nhấc món đồ dính đầy bụi bẩn lên khỏi mặt đất.

Cale lấy khăn tay trong túi ra để lau món đồ.

– Nhân loại, có một luồng aura đáng sợ phát ra từ vật phẩm này! Nó nóng lắm!

Cale không giấu nổi nụ cười.

Một chiếc gương cầm tay nhỏ gọn đang nằm trên tay cậu.
Cậu mở nắp.

“… Nó bị nứt.”

Chiếc gương trong tay cậu đã nứt vỡ.
Không ai có thể nghĩ rằng đây là một thánh vật, đặc biệt là Giáo đoàn Thần Mặt Trời. Món đồ trước mặt không hợp với cái tên của nó chút nào.

“A, thật thú vị quá.”

Cale cất chiếc gương nhỏ vào túi áo trước ngực.

“Đi nào.”
– Được rồi, nhân loại! À mà!

Cale nhanh chóng trở lại ban công, cố để không chú ý nhiều đến những gì Raon đang nói.

– Quyển sách mấy hôm trước còn ác độc và đáng sợ hơn cái gương nhỏ gọn này!

Tuy nhiên, cậu không thể chỉ đơn giản phớt lờ theo ý bản thân muốn. Đó là thứ phát ra từ miệng của một con Rồng đấy.
Nó vẫn là một con Rồng, ngay cả khi chỉ mới năm tuổi đi nữa.

Cale cảm thấy cả người mình nhẹ tựa lông hồng sau khi kiếm được hơn mười tỷ gallon và hai món vật phẩm thần thánh.

– Nhân loại, ngươi vui lắm hở?

‘Tất nhiên.’

Cale vui vẻ quay trở lại ban công. Cậu đã trông thấy Cung điện Mặt trời trước mặt.
Và rồi cậu được một phen hoảng hốt.

“Hilsman!”
“C, cậu chủ!”

Hilsman đang lao về phía Cale.

“Anh làm sao vậy?”
“Bây giờ cậu phải chạy đi!”
“Gì cơ?”

‘Anh ta đang nói gì vậy? Sao mọi người lại ra chạy khỏi Cung điện Mặt trời thế kia?’

Cale có thể nhìn thấy các hiệp sĩ, binh lính và quý tộc lao ra từ lối vào của Cung điện Mặt trời ở phía xa.

Bùng. Bùng.

Những ngọn đèn ma thuật vây quanh khu vườn bắt đầu bật sáng.
Cale ngừng đi về phía ban công, thay vào đó cậu di chuyển đến một khu vực tối tăm trong vườn. Cậu nhìn Hilsman trong bóng tối, Phó Đội trưởng bèn cất tiếng sau khi đã bình tĩnh lại một chút.

Nhưng những lời anh ta nói ngay sau đó thậm chí khiến cậu còn sốc hơn.

“Vừa rồi đã có kẻ cố gắng ám sát Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim.”

‘Hả? Chuyện quái gì đã xảy ra cơ?’

Khuôn mặt của Cale lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc.

“Tên sát thủ là một trong những kỵ sĩ của Đế quốc, nhưng hắn ta chỉ nhắm tới Phó Tháp Chủ, rồi đả thương ông ta trước khi bỏ chạy!”

‘Không thể nào.’

Cale hỏi.

“Tên đó có mái tóc màu đỏ đúng không?”
“Làm sao cậu biết? Cậu nói đúng! Hắn ta bị tấn công bởi các nhà giả kim và các kỵ sĩ, nhưng vẫn trốn thoát được. Họ hiện đang tìm kiếm hắn! Tôi tin rằng họ sẽ sớm bắt được hắn ta vì hắn đang bị thương!”

‘Ôi, trời ơi.’

Cale không thể tin được.

“Cậu chủ, tôi nghĩ ra câu chuyện của chúng ta rồi. Có thể sẽ là cậu đang nghỉ ngơi trên ban công vì mệt mỏi, và tôi đã nhảy khỏi ban công để cõng cậu ra vườn ngay khi sự việc xảy đến.”

Hilsman nói một cách bình tĩnh.

“Cậu chủ, cậu không nghĩ đây là một câu chuyện hay sao? Hãy leo lên lưng tôi! Tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu chúng ta xoay sở để đến được chỗ thế tử điện hạ.”
“Được rồi. Đi ngay luôn đi.”

Cale quyết định bản thân nên rời khỏi khu vực này trước.
Vào thời điểm đó.

Loạt soạt.

Có tiếng lá xào xạc và thứ gì đó rơi từ trên cây xuống.

“Ư.”

Có vẻ một con thú nhỏ đã bị ngã khi nhảy qua lại những tán cây. Con vật rên rỉ, cố gắng đứng lên để chạy.
Cale nói.

“Trời ạ, cái quái-… Hilsman!”
“Vâng?”
“Bắt nó!”
“Sao ạ?”

Cale nhìn về phía con mèo đỏ đang chảy máu đầy mình.

‘Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra được nhỉ?’

– Nhân loại, là cái tên đó! Là người Mèo kìa!

‘Ta biết!’

Khi Hilsman lúng túng tiến lại gần con Mèo đang gầm gừ và cố gắng trốn thoát, Cale bắt đầu cất lời.
Cậu nhìn thẳng vào mắt con Mèo.

“Anh cũng đang cố gắng tiêu diệt Tháp giả kim sao?”

Cũng.
Lời nói ấy khiến con Mèo chùn bước.

Cale chợt nảy ra một suy nghĩ.

‘Mọi thứ cứ tự chạy đến bên mình ấy nhỉ.’

Những sự tồn tại có thể giúp cậu tiêu diệt cả Đế quốc lẫn Nhà giả kim đang tự mình lăn vào lòng bàn tay cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play