Trọng Sinh Sau Ta Đối Với Chính Mình Xuống Tay

Chương 1: Trọng sinh.


7 tháng

trướctiếp

Ôn Bạch Khởi mở mắt ra, trước mắt hắn là một màu đen dày đặc. Đầu hắn ong ong hết cả lên cứ như hàng triệu con ruồi đang chạy loạn bên trong đó.

“ Không phải hắn đang đánh nhau thừa sống thiếu chết với lão già Huyền Linh Phù Đồ sao? Đây là nơi nào? Tên khọm già chết tiệt kia đâu?”

Ôn Bạch Khởi nghi hoặc, hàng ngàn cao hỏi vì sao thay thế bầy ruồi, chạy toán loạn trong đầu hắn.

Đúng lúc này, một loạt ký ức như thủy triều ùa về chiếm trọn tâm trí hắn.

                                        .......…

Bầu trời u ám một mảng mây đen ám sắc cuồn cuộn trôi, làm người rõ ràng đang đứng ở trên vách đá cao nhưng lại không tài nào trông thấy mặt trời.

Ôn Bạch Khởi quỳ một chân trên đất, một tay hắn dùng kiếm cắm dưới đất gắt gao giữ vững thân thể, một tay khác đang ấn chặt ngực nơi vết thương đang đau râm rỉ.

Trước mặt hắn là bằng hữu và tiểu sư muội hắn thương yêu nhất, còn có các sư đệ đồng môn từng cùng nhau đi rèn luyện. Bọn họ trên tay đều cầm kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.

Ôn Bạch Khởi trong mắt loé lên một tia mờ mịt thất vọng, môi hắn mấp máy nhưng cuối cùng cũng không mở lời chất vấn. Hắn không ngốc đến mức đã đến bước đường này rồi còn không rõ bọn họ muốn điều gì... đồng môn tương tàn, bằng hữu phản bội.

Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng. Hắn muốn sống, muốn chính tay đòi lại công bằng cho mình.

Nhưng bây giờ Ôn Bạch Khởi bị thương quá nặng, đan điền đã phế, xương cốt đã bị đánh gãy hoàn toàn không có sức chống cự. Đúng lúc này, tiểu sư muội Bạch Tiểu Nhã bước đến, từ trên hông hắn rút đi túi trữ vật.

Trên miệng nàng còn vươn một vệt máu đỏ, là do khi nãy hắn phản kháng đánh phải. Nàng sau khi cất đi túi trữ vật của Ôn Bạch Khởi thì từ trong chính túi trữ vật của mình lấy ra một bình gốm sứ, đứng trên cao nhìn xuống mà đổ hết tất cả bột phấn lên người hắn.

Ôn Bạch Khởi muốn tránh thoát nhưng trọng tâm của hắn chỉ có một thanh kiếm giữ vững, hoàn toàn không sức chống cự. Đôi mắt bị máu che phủ, thế giới xung quanh đều bị mạ lên một tầng đỏ hồng.

Tiểu sư muội một cước đạp xuống không chút lưu tình, khiến đại sư huynh ổn trọng nhã nhặn bình thường nàng yêu quý nhất trụy nhai, cắt đứt hoàn toàn sinh lộ của hắn.

Lý Chiêu Kiệt thấy như vậy thì bước lên hỏi nàng:

“ Như vậy thật sự tốt sao, chúng ta chưa xác định được hắn sống hay chết. ”

Bạch Tiểu Nhã nhíu mày nói:

“ Hắn thân mang trọng thương, đan điền đã bị chúng ta hủy, chân tay bị phế. Đã hoàn toàn trở thành một phế nhân, ta lấy đi túi trữ vật của hắn lại ở trên người hắn rắc thú hương. Huyền nhai linh khí loãng lại nhiều hung thú, hắn không thể tự chữa thương, không có đan dược chẳng mấy chốc sẽ chết đi mà thôi.”

“ Hơn nữa... Trên người hắn có ấn ký, ai trong chúng ta sẽ là người ra tay kết thúc hắn.”

Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc không phản bác. Chưởng môn chưa thất thế hoàn toàn, một khi giết Ôn Bạch Khởi sẽ bị ấn ký linh hồn của Chưởng môn nhân bám lên, sau đó là phải đối mặt với một trận truy sát.

Huống chi những vết thương trên người Ôn Bạch Khởi đều do chính tay bọn họ cầm kiếm đâm thủng, mũi kiếm của bọn họ còn đang chảy máu đỏ tươi. Sao lại không biết được thương thế của hắn có bao nhiêu nặng. Lời Bạch Tiểu Nhã nói ra là biện pháp thích hợp nhất rồi.

“ Vậy được, đi thôi.”

Dứt lời Lý Chiêu Kiệt thu kiếm xoay người đi, Bạch Tiểu Nhã theo sát phía sau hắn. Các sư huynh đệ còn lại đối mặt nhìn nhau trong chốc lát cũng đều bỏ đi hết, chỉ còn một người đứng tại chỗ nâng kiếm. Một kiếm phách qua, tất cả cây cối lẫn phần đất bị máu nhuộm đỏ đều bị kiếm khí quét ngang, tất cả đều theo Ôn Bạch Khởi rơi xuống vực. Sau khi chắc chắn đã thu dọn hết hiện trường hắn mới thở phào đuổi theo đoàn người trước đó.

                                   .............…

'Ôn Bạch Khởi' từ từ mở mắt ra, trong mắt tràn ngập tinh quang.

Hắn... thức tỉnh kỳ ức tiền kiếp.

Kiếp trước hắn không sống ở tu chân giới mà là một dãy tinh cầu gồm nhiều tinh cầu khác nhau tạo thành. Trong các tinh cầu đều do thú nhân nắm giữ. Không có linh khí đan điền chỉ có tinh thần lực và công nghệ cao tiên tiến.

Nơi hắn sinh ra và lớn lên là Vườn Địa Đàng, nghe tên có vẻ tốt đẹp nhưng thực chất đó chỉ là cái ổ tệ nạn chứa chấp hàng loạt các tên ác nhân độc ác, phản xã hội, bàn tay rớm máu tanh tưởi sinh sống. Hắn khi đó không có tên, chỉ có số hiệu, là 10076.

Hắn không cha không mẹ, cũng không biết bọn họ sinh hắn xong rồi vứt bỏ hay là bị giết nữa. Vì đo lường được trong gen lặng có vấn đề nên hắn được giao do cô nhi viện trong Vườn Địa Đàng nuôi nấng, đến năm mười ba tuổi thì bị đuổi đi.

'Ôn Bạch Khởi' không nhớ được bản thân đã sống như thế nào, hắn chỉ biết đến năm mươi lăm tuổi bản thân đã có tên. Là tên của nạn nhân đầu tiên bị hắn kết liễu, hắn từ trên người tên này lục ra được thẻ thân phận.

Hắn phiêu dạt khắp nơi cuối cùng đến năm hai bảy tuổi thì chết. Sau đó chuyển kiếp đầu thai đến tu chân giới, được trưởng môn nhân Thiên Kiếm Tông nhặt về nuôi, đặt tên "Ôn Bạch Khởi ".

' Ôn Bạch Khởi ' kết thúc hồi tưởng, giễu cợt cười.

Đáng buồn cười hơn là theo ký ức kiếp trước, thân phận 'Ôn Bạch Khởi ' hắn chuyển sinh bấy giờ là nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết nổi tiếng khắp tinh cầu lúc đó, hắn chuyển sinh thành một Long Ngạo Thiên.

Chỉ không biết có phải đó hắn là người chuyển sinh hay không nhưng con đường thăng cấp vả mặt vốn có trong truyện lại bị hắn biến thành con đường phản phái trong vô thức.

Vậy cuộc đời hắn trước kia là một câu chuyện cười à. ' Ôn Bạch Khởi ' cười cười nhưng đôi mắt lại bị sự lạnh lẽo sát ý bao phủ một lớp sương mù.

Hít một hơi, 'Ôn Bạch Khởi ' lắc lắc đầu. Lúc này hắn mới nhận ra điều gì đó không đúng. Đây không phải cơ thể của hắn!

Là đoạt xá?

' Ôn Bạch Khởi ' không rõ, hắn trước đó đang cùng Huyền Linh Phù Đồ đạo nhân của Bách Linh Các đánh nhau đến thừa sống thiếu chết. Nhưng vì tu vi chênh lệch quá lớn, hắn biết bản thân tiếp tục chiến đấu đi xuống sẽ chịu đựng không được. Nên quyết định làm liều, vận dụng pháp quyết và Bàn Cổ phù đồ hòng ngoài mặt tự bạo nhưng thực chất là xé rách không gian, đứa linh hồn đến Cửu U chuyển tu quỷ hệ.

Nhưng có lẽ lần này thần may mắn không đứng về phía hắn, hắn chết. Nhưng chắc linh hồn trong vô thức đã tiến hành đoạt xá người khác.

Xem xét một lúc, cơ thể này mới luyện khí tầng ba, linh cốt khoảng mười chín. Là một tên phế vật tứ linh căn. Trên người thương thế khá nặng, có thể là bị té từ trên kia xuống.

' Ôn Bạch Khởi ' ngước mắt lên nhìn vách đá cao chót vót trên đầu, trên các vách nhọn vài chỗ đều có vết máu và mảnh vải vụn.

Xem ra chín phần khả năng là tên này bị ngã chết làm hắn chiếm tiện nghi, nếu không linh hồn dù lớn mạnh nhưng không có ý thức tự chủ thì làm sao đoạt xá người khác, nhất là tu vi yếu kém như vậy mà không bị nổ tung chết.

' Ôn Bạch Khởi ' nhúc nhích đôi tay gần như vỡ vụn, mặt không đổi sắc lục soát khắp cơ thể. Từ trên người lấy ra một túi trữ vật màu vàng kim, dễ dàng mở cấm chế bên trên. Hắn tò mò nhìn vào trong, lục lọi lấy ra vài chai đan dược.

May thay trong đó có đan dược trị thương, hắn mở miệng nốc thẳng vài chai vào miệng. Linh khí tràn ra như muốn nổ tung đan điền, đau đớn như bị mổ bụng xé gan. Nhưng đây cũng chẳng đau bằng một phần trăm lúc trước hắn đúc lại đan điền, 'Ôn Bạch Khởi ' chẳng sao cả bắt đầu luyện hoá.

Bây giờ mà không liều mạng hấp thụ dược năng chữa thương thì chỉ một canh giờ sau hắn sẽ bay màu, dù sao nguyên chủ chết là thật, cho dù hắn sống lại thì vết thương vẫn còn đó chứ chẳng tự dưng lành lặn lại.

Tu vi hắn bây giờ mới luyện khí tầng ba, linh khí trong cơ thể không nhiều. Chỉ điều động chạy được vài chu thiên trong kinh mạch thì sẽ xài hết. Nếu không cẩn thận điều khiển thì có khi chưa được một vòng chu thiên đã dùng hết linh khí. Mà số đan dược hắn nuốt vào cần tới mười hay vòng chu thiên tiêu thụ thì may ra mới giữ được cái mạng tiện nghi này.

' Ôn Bạch Khởi ' ước lượng dù bản thân điều khiển và tiết kiệm như thế nào thì tối đa chỉ có thể đi được mười vòng là hết nấc. Bởi vậy hắn không thể không vừa tiêu thụ linh khí vừa thu nạp nó vào thân thể.

Trong một lúc lại phân tâm tâm thần ra làm hai, một bên hấp thụ linh khí chuyển vào đan điền đồng hoá, một bên đưa linh khí từ trong đan điền đi khắp kinh mạch hấp thụ dược lực. Hành động điên cuồng như vậy trên đời này chẳng ai dám làm, người làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay và trong đó có hắn.

Dù bản thân đang làm một chuyện nguy hiểm, sơ sẩy là chết nhưng ' Ôn Bạch Khởi ' lại rất bình tĩnh, hắn chỉ rút hết tạp niệm mà chuyên tâm vận chuyển pháp quyết. Khoảng chừng ba canh giờ sau hắn mới phun ra một trọc khí, từ từ mở mắt ra.

                                    ----------------

Có vẻ loạn nên mình xác định luôn, đoạn đầu, cuối là công. Đoạn ở giữa là thụ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp