Lý Lập Đức rất không ưa Bạch Kiều Kiều, từ khi nha đầu này tới thôn Thập Lý liền không có một ngày yên tĩnh.

Hắn ở dưới ruộng làm việc mệt mỏi muốn gãy thắt lưng mà đám người này còn ở đây cãi nhau.

Lý Lập Đức thật sự phát sầu, năm nay nếu không kịp thu hoạch hết lúa mạch thì mặt mũi trưởng thôn của hắn chẳng phải là mất sạch sao?
“Trưởng thôn, ngươi mau tới đây phân xử!”
Lý Lập Đức là chú họ của Lý Hồng Đào, không cách quá ba đời.

Lý Hồng Đào thấy hắn tới, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Lý Hồng Đào có Lý Lập Đức làm chỗ dựa, lập tức cứng miệng nói:
"Trưởng thôn, ngươi nhìn xem bọn hắn kìa, không có chút vinh dự tập thể nào hết, có thứ tốt cũng không biết nộp lên!"
Lý Lập Đức cau mày, híp mắt nhìn công cụ trong tay Bạch Thế Hải và Thẩm Hành: "Trong tay các ngươi là thứ gì?"
"Đây là công cụ do tiểu muội ta phát minh, cắt lúa mạch rất nhanh.

Trưởng thôn, lưỡi dao này là lão tam nhà ta sáng nay mới đưa tới, chỉ có hai cây này, ngài xem ta và Thẩm Hành cả buổi sáng bận rộn túi bụi để công cụ có thể phát huy công dụng lớn nhất!”

Bạch Thế Hải ôn tồn giải thích với Lý Lập Đức.

Bạch Thế Tình cũng phụ họa: “Đúng vậy! Đây là đồ chúng ta tự bỏ tiền ra làm, dùng nguyên liệu của mình, trưa nay Khánh thúc tới mượn, em rể ta không hề do dự đã cho hắn mượn, buổi trưa chúng ta ăn cơm thì công cụ này cũng không bị bỏ không!"
Bạch Kiều Kiều cũng nói: "Ta thấy là Lý đội trưởng không cam lòng chính mình đánh cược thua nên mới cố ý chụp mũ cho nhà chúng ta.

"
Ba anh em Bạch gia, có người mạnh mẽ, có người thành thật, nhưng không có người nào ngốc, cả ba đứng cùng một mặt trận thống nhất khiến Lý Lập Đức không có cách nào mở miệng.

Thấy trưởng thôn ở chỗ này, chuyện cũng nháo càng lúc càng lớn, bây giờ chính là lúc mặt trời chói chang nhất, các thôn dân trên núi đều nghỉ tay chạy tới xem rốt cuộc là có việc gì.

“Đánh cược? Đánh cược gì thế?”
Thấy có người hỏi, Bạch Thế Tình liền kể lại sự tình rõ ràng cho mọi người nghe.

“Cây lưỡi liềm to đùng này lợi hại như vậy sao? Làm thử cho chúng ta xem đi!” Trong đám đông có người kêu lên.

Thẩm Hành đương nhiên sẽ không nghe lời người khác, nhưng Bạch Thế Hải ngược lại rất biết nghe lời, cầm lưỡi liềm xuống ruộng xoẹt xoẹt mấy cái.

“Trời ạ! ”
Người xem đều trợn mắt há hốc mồm, hiệu suất này thật là đáng sợ!
Lúc này Lý Thời Khánh vốn từng mang ơn bọn họ lập tức đứng ra nói giúp mấy câu:
"Món đồ này rất tiện, nhưng sử dụng cũng mệt mỏi cực kỳ, tuy rằng không cần khom lưng nhưng cánh tay phải dùng sức gấp mấy lần, cha con chúng ta năm người thay phiên nhau sử dụng, cứ năm phút là phải đổi một người.


“Cũng nhờ hai người bọn hắn đủ mạnh nha!”
Người làm việc đồng áng đều biết, lúc này mệt mỏi không tính là cái gì, chờ đến tối về nhà nằm lên giường mới thật sự biết cái gì gọi là đau nhức toàn thân!
Hai tiểu tử này khi trở về cũng phải chịu khổ một phen.

“Ta nói này Đức ca, người ta ra sức làm việc như vậy, ngươi không thể làm khó như vậy được!” Lý Thời Khánh nói.

Lý Lập Đức liếc xéo Lý Hồng Đào một cái:
"Ngươi không có việc gì đi đánh cược với người ta làm chi? Ngươi lớn tuổi hơn bọn hắn, cũng đã hơn ba mươi mà làm việc cứ như bọn trẻ choai choai là thế nào?”
Lý Hồng Đào mượn bậc thang leo xuống: "Ta chỉ là muốn nhân cơ hội này để đốc thúc bọn họ làm việc cho tốt thôi.

Chúng ta đều muốn tốt cho tập thể!”
Lý Lập Đức nhắm mắt lại: "Được rồi được rồi, chuyện này bỏ qua đi! Mọi người mau trở về làm việc, vốn đã rất gấp gáp rồi.

Còn hai người các ngươi…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play