Thẩm Hành gằn giọng nói: "Nàng còn chưa nói xong, ngươi đi cái gì mà đi?”
Mọi người thấy Thẩm Hành làm khó Lý Lập Đức cũng không ai dám đi ra hỗ trợ.

Thẩm Hành một tay giữ Lý Lập Đức, tay kia cầm lưỡi liềm bén nhọn lóe sáng!
Lưỡi dao lớn kia mà vung một cái thì người nào cũng bị chẻ làm đôi!
Lúc Thẩm Hành mười lăm tuổi từng có tiền án đâm người ta, bởi vì tuổi còn nhỏ không phải ngồi tù nhưng ở sau lưng mọi người đều gọi hắn là tên tội phạm đi cải tạo lao động.

Cho nên mọi người nhượng bộ lui binh với Thẩm Hành cũng không hoàn toàn bởi vì mệnh sát tinh của hắn nha.

“Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?!”
Lý Lập Đức không biết là sợ hãi hay tức giận, giọng bắt đầu phát run.

"Ta muốn nói là, cho dù ngươi là trưởng thôn cũng không có tư cách an bài tài sản tư nhân của nhà chúng ta.

Quân giải phóng còn không dám đụng một ngón tay vào đồ của quần chúng, ta thách ngươi dám động vào đồ của nhà chúng ta đấy!”
Bạch Kiều Kiều nói thẳng ra, Lý Lập Đức hừ lạnh nói:
"Vậy nhà các ngươi chẳng hề coi trọng lợi ích tập thể gì cả! Nếu vì tập thể thì phải đưa ra cho mọi người cùng sử dụng!”
Lời này của Lý Lập Đức quả thật có tác dụng kích động quần chúng.

“Hơn nữa các ngươi đã xài công cụ cả ngày, đến ngày mai cánh tay các ngươi hẳn là đều cầm không nổi, còn không bằng đưa cho mọi người.

Chúng ta đều là lao động cường tráng, mỗi người sử dụng trong lúc trạng thái tốt nhất mới có hiệu suất cao!”
Mọi người đều là không có lợi thì không dậy sớm, ai cũng muốn được dùng cây lưỡi liềm cỡ lớn này, Bạch Kiều Kiều vốn đã dự liệu được.

Chỉ là nàng không ngờ Lý Lập Đức sẽ trực tiếp đến cướp ở trước mặt mọi người.

“Mọi người nói đúng, các ngươi cũng thấy được lưỡi liềm này có hiệu suất cao bao nhiêu rồi đó.

Nhưng chỉ có hai cái, căn bản không thể phát huy ra hiệu suất tối đa.

Ta có một ý thế này…”
Bạch Kiều Kiều nhìn về phía Lý Lập Đức, Lý Lập Đức đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Trưởng thôn hôm nay liền cho người đi lên trấn tìm tiệm rèn, nhờ họ nhanh chóng rèn ra mấy chục lưỡi dao, sau đó đi tìm thợ mộc làm cán và tay cầm, đến ngày mốt hẳn là mọi người đều có công cụ để sử dụng, dù chỉ còn lại hai ngày nhưng có trang bị tiện lợi thì mọi người cũng có thể dốc hết sức làm đừng sợ mỏi tay, như vậy kế hoạch gặt lúa năm nay của chúng ta nhất định có thể hoàn thành!”
“Đúng đó trưởng thôn! Chỉ có hai cây lưỡi hái thì có tác dụng gì? Một người chỉ có thể dùng mười phút! Còn không bằng làm nhiều một chút, nếu là lao động toàn thôn có thể dùng công cụ này thì chuyện thu hoạch gấp sẽ không còn là vấn đề bất khả thi nữa!”
Bây giờ mọi người không sợ mệt, chỉ sợ làm không hết, lúa mạch sẽ bị úng hết trong ruộng.

Lý Lập Đức đỏ mặt tía tai quát:
"Thì làm nhiều hơn một chút, ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm, thôn chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy? Ngươi sẽ bỏ tiền sao? Chỉ để làm trong hai ngày?! Đống lúa mạch còn thừa liệu có đáng giá với số tiền đó không? Ngươi có biết tính toán ko vậy?!”
Người nói chuyện bị Lý Lập Đức giáo huấn đến mức cúi đầu không dám nói lời nào.

Bạch Kiều Kiều nở nụ cười:
"Trưởng thôn nói vậy là không đúng rồi, công cụ này đâu phải chỉ gặt được hai ngày là hỏng? Có dùng trong mười năm hai mươi năm cũng không thành vấn đề! Về sau thôn Thập Lý chúng ta sẽ không phải lo lắng việc thu hoạch lúa mạch nữa, đây không phải là chuyện một lần cực nhọc cả đời hưởng thụ à?”
Đâu chỉ là mười năm hai mươi năm, mỗi năm chỉ dùng một lần vào mùa thu hoạch, có dùng đến đời cháu nội của bọn họ cũng được nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play