Đặng Mẫn thấy vẻ mặt Thẩm Hành không có gì khác thường mới chia bánh cho Bạch Thế Hải và Bạch Thế Tình.

Bạch Thế Hải ngây ngốc hỏi: "Hôm nay cam lòng bỏ vốn gốc như vậy sao?”
Bạch Thế Tình vội vàng giải thích: "Là Kiều Kiều đem bột mì và bắp cải sang.


Bạch Thế Hải nghe vậy không khỏi nhìn về phía Thẩm Hành.

Hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ chuyện giống hệt Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình từng nghĩ.

Ai ngờ Thẩm Hành giống như không nghe thấy.

Bạch Thế Hải đã ăn vào trong miệng, cũng không thể nhổ ra, chỉ đành tiếp tục ăn.

“Thế Hải, các ngươi đang nghỉ ngơi sao?”
Bạch Thế Hải ngẩng đầu nhìn lên, là Lý Thời Khánh.

Hai nhà ở cách nhau không xa.

Bạch Thế Hải khách sáo nói: "Chào Khánh thúc, ngồi xuống ăn một miếng?”
Lý Thời Khánh nhìn bánh bột mì trong tay bọn họ, nuốt một ngụm nước miếng nhưng cũng không biết xấu hổ đến mức thật sự ngồi xuống ăn.

"Không ăn đâu, thím ngươi đã về nấu cơm rồi, lát nữa sẽ đưa cơm tới đây.

Ta tới là để hỏi trong lúc các ngươi nghỉ trưa có thể cho chúng ta mượn dùng thứ này không?”
Lý Thời Khánh chỉ tay vào công cụ thu hoạch lúa mạch mà Bạch Kiều Kiều làm.

Hiện tại mọi người đều vùi đầu làm việc, người biết nhà bọn họ có công cụ này cũng không nhiều.

Nhưng bị người khác biết được là chuyện sớm muộn, Bạch Kiều Kiều đã sớm dự đoán trước.

Bạch Thế Hải cũng là một người thành thật: "Đây không phải của nhà ta, là của em rể ta.


Tuy rằng Bạch Kiều Kiều là em gái ruột của Bạch Thế Hải, nhưng phong tục tập quán của thôn Thập Lý chính là xuất giá tòng phu, Bạch Kiều Kiều bây giờ là người Thẩm gia, đồ vật nàng tạo ra đương nhiên thuộc về Thẩm gia.

Bạch Thế Hải tuyệt đối sẽ không vì tham chút đồ này mà trở mặt với Thẩm Hành.

Lý Thời Khánh lập tức quay sang nhìn Thẩm Hành, thấy vẻ mặt hung dữ của hắn bèn nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn về phía Bạch Kiều Kiều:
"Kiều Kiều, có thể cho nhà ta mượn công cụ này trong nửa tiếng không? Bây giờ đang giữa trưa, để cho người lao động nhà ngươi nghỉ ngơi một chút.


Chuyện này rất mới lạ nha, ở thôn Thập Lý bình thường thôn dân đều gọi Bạch Kiều Kiều là “tiểu thư nhà tư bản”, “người tới từ thành phố”, “nhỏ Bạch Kiều Kiều kia”… đây là lần đầu tiên có người gọi nàng bằng hai chữ Kiều Kiều thân mật như vậy!

Ánh mắt Lý Thời Khánh rất tốt, hắn có thể nhìn ra công cụ này rất lợi hại.

Cho dù chỉ cho bọn họ nửa giờ sử dụng, nhà bọn họ có năm người lao động, mỗi người gặt mười phút thì ít nhất có thể gặt được bốn mẫu đất.

Bạch Kiều Kiều không có ấn tượng gì về Lý Thời Khánh, bởi vì đời trước nàng chướng mắt tất cả mọi người trong thôn Thập Lý nên chẳng qua lại với ai, người nàng quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Hành ca, ngươi thấy sao?” Bạch Kiều Kiều nhìn về phía Thẩm Hành.

Thẩm Hành nuốt một miếng bánh, mắt sắc như hổ nhìn chằm chằm vào Lý Thời Khánh.

Giữa trưa nắng chang chang, bị Thẩm Hành nhìn không rời mắt, sau lưng Lý Thời Khánh vậy mà đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vừa định mở miệng nói không mượn nữa thì Thẩm Hành đã lên tiếng:
"Khánh thúc cầm về dùng đi, ta và đại ca nghỉ ngơi một chút, lát nữa ngươi bảo Đào Tử đưa trả là được.


Lý Thời Khánh lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi yên tâm, nửa giờ nữa chúng ta lập tức đưa trả cho ngươi.


Nói xong hắn cầm hai cây lưỡi liềm cỡ lớn đi thật nhanh.

Ba người Bạch Thế Hải đều rất kinh ngạc, không ngờ Thẩm Hành lại dễ nói chuyện như vậy.

Thôn Thập Lý này có ai dám động đến đồ của Thẩm Hành, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng Bạch Kiều Kiều thấy thái độ của Thẩm Hành đối với Lý Thời Khánh, lập tức nhớ tới chuyện lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play