Sắc mặt Lý Hướng Vãn lập tức mất hết huyết sắc.
“Chúng ta cùng nhau xảy ra tai nạn, tại sao em có thể trốn về từ quỷ môn quan còn anh lại không thể?” Lộc Khê vẫn đang cười, chẳng qua nước mắt không khống chế được theo gương mặt chảy xuống: “Có phải anh không hề nỗ lực đã từ bỏ đúng không? Bằng không tại sao nhiều người đều không sao, còn anh thì không? Tại sao lại là anh chứ?”
Hầu kết Lý Hướng Vãn lăn lên lăn xuống, nhưng lại không nói được nên lời.
“Thật ra em vẫn không hoàn toàn nhớ lại hết, nhưng cho dù chỉ có mấy mảnh ký ức rời rạc, mỗi lần nghĩ đến anh, nhìn thấy anh, em vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ cảm thấy khổ sở. Lý Hướng Vãn, em nhất định rất yêu anh đúng không?”
Không chờ Lý Hướng Vãn trả lời, cô lại nói: “Trong đêm khuya tĩnh lặng, khi ở một mình, em không khỏi nghĩ đến anh, tại sao lại là anh? Tại sao lại là em? Tại sao lại là chúng ta? Em đã tưởng tượng rất nhiều lần. Nếu, nếu chúng ta làm điều này hay làm như thế kia, liệu chúng ta sẽ không xảy ra chuyện phải không?”
“Lý Hướng Vãn, các nhà khoa học vĩ đại khi nào mới có thể phát minh ra cỗ máy thời gian đây?”
Chưa kịp dứt lời, Lộc Khê đã bị Lý Hướng Vãn im lặng từ đầu đến giờ dùng sức kéo cô vào trong lòng. Anh ôm chặt cô đến nỗi Lộc Khê cảm thấy xương cốt bị siết chặt đến đau đớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play