(EDIT) GIAO NHÂN GIẢ TRANG THÀNH NHÂN NGƯ VẠN NGƯỜI MÊ

CHƯƠNG 6: CHUẨN BỊ TRỞ LẠI ĐẠI DƯƠNG


6 ngày


Edit: LiLy 

*********

Lam Giao không phải là một tiểu giao nhân thích khóc nhè.

Từ khi còn nhỏ cậu đã là người ngay thẳng lạc quan và tích cực hướng về phía trước. Ngay cả khi bị cá trong biển khi dễ, cậu cũng không khóc lóc đi méc người lớn để họ trả thù cho mình, mà thay vào đó cậu sẽ cắn răng chịu đau, chờ đợi cơ hội lao tới xé xác nó.

Giao Nhân Vương khi dẫn cậu đi săn, thông thường ông chỉ khoanh tay đứng nhìn, thỉnh thoảng đưa ra một số gợi ý, trừ phi gặp phải con cá quá hung tàn, cậu thật sự không thể chống đỡ được, ông mới nhàn nhã ra tay hỗ trợ. Sau đó, Lam Giao vị thành niên sẽ mở to đôi mắt, chớp chớp, sùng bái nhìn Giao Nhân Vương ưu nhã một chiêu chế ngự kẻ địch.

Đối với Lam Giao, Giao Nhân Vương đồng nghĩa với quyền lực, mỹ lệ và sự cao quý. Ông là người thân thiết nhất với cậu, ông giống như một người cha, kiên nhẫn dạy cậu làm thế nào để sinh tồn trong đại dương, dạy cậu cách sử dụng những loại sóng âm và cách thức đi săn. Ông ấy cũng là người đã dẫn cậu lên đất liền và cho cậu được đi học đọc sách.

Lần tuyển sinh đại học năm ấy, Giao Nhân Vương tự mình đưa cậu vào phòng thi, cũng giống như những cha mẹ nhân loại bình thường, dưới cái nắng gắt tháng bảy, ông đứng ngoài cổng trường chờ cậu, bị phơi nắng đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi không chịu rời đi. 

Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc cậu bước ra từ trường thi, nhìn thấy gương mặt bị phơi nắng đến trắng bệch của Giao Nhân Vương, Lam Giao liền nhịn không được muốn khóc. Lúc ấy, cậu nhỏ giọng nói với Giao Nhân Vương ngày mai không cần đến, Giao Nhân Vương liền dùng bàn tay dày rộng, xoa xoa đầu cậu, mỉm cười bất cần: “Yên tâm, nắng như vậy chưa phơi chết giao nhân được.”

Ngày hôm sau, ông vẫn đứng đợi ở ngoài trường thi.

Lam Giao lấy thành tích xuất sắc thi đậu trường đại học trọng điểm của thành phố, Giao Nhân Vương vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn thấy ai cũng khoe con nhà mình ưu tú cỡ nào, khiến phụ huynh của mấy phú nhị đại trong xã khu phải ghen tị.

Giờ đây, vị Giao Nhân Vương ấm áp như vậy đã không còn nữa, những giao nhân khác trong tộc cũng ra đi, trên toàn bộ thế giới này, chỉ còn lại có một mình cậu là giao nhân.

Lam Giao khổ sở đến sắp hít thở không thông, cuộn lên cái đuôi, gắt gao mà ôm lấy chính mình.

Dưới nước thật lạnh.

Cậu nhắm mắt lại, lẳng lặng co ro ở trong góc, không nhúc nhích.

Nhân viên y tế đang trông coi phòng phát hiện cậu nhân ngư đã rất lâu không xuất hiện trên màn ảnh nên lo lắng đi kiểm tra thử.

Mặc dù nhân ngư tên Thư Lan này cư xử bình thường, ăn uống cũng ngon miệng, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng đã chịu nhiều sợ hãi, ban đêm là thời điểm dễ suy nghĩ chuyện tiêu cực, nếu có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát xảy ra thì rất khó hỗ trợ.

Nhân viên y tế mở cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, phòng tĩnh dưỡng mở đèn, ánh sáng nhu hòa, anh ta nhìn một vòng chung quanh phát hiện nhân ngư đang nằm trong một góc dưới đáy hồ.

Nhân ngư nằm nghiêng, cái đuôi co lại cuộn tròn, sợi tóc lam nhạt trôi bồng bềnh như những sợi tơ mỏng trong nước, chiếc vây đuôi xinh đẹp khẽ đong đưa, một chuỗi bong bóng li ti nổi lên từ mang sau tai.

Hóa ra là nằm ở điểm mù của camera giám sát rồi ngủ quên.

Nhân viên y tế đứng ở cạnh hồ quan sát năm phút, không phát hiện điều gì bất thường, liền yên tâm rời đi.

“Click!”

Khi cửa phòng nhẹ nhàng được đóng lại, Lam Giao từ từ mở đôi mắt xanh trong veo.

Cậu hạ cánh tay xuống, duỗi thẳng đuôi, giãn các cơ cứng ngắc ra, cơ thể đứng thẳng tắp trong nước

Một lúc sau, cậu phun ra một chuỗi bọt khí.

Bi thương qua đi, cậu còn phải tiếp tục sống.

Sự tồn tại của cậu chính là hy vọng của giao nhân tộc.

Giao Nhân Vương chưa bao giờ dạy cậu cái gì gọi là nhụt chí ý. Cậu không bao giờ được lùi bước trước thử thách, dù có khó khăn hay mệt mỏi đến đâu, cậu cũng phải lau nước mắt, dũng cảm tiến về phía trước.

Vì vậy, cậu không có thời giờ để tiếc thương cho bản thân, cũng không được phép suy sụp, cậu còn rất nhiều việc quan trọng cần phải hoàn thành.

Cậu phải tìm thấy những quả trứng giao nhân mà bộ tộc của mình để lại càng sớm càng tốt, gánh vác trách nhiệm kéo dài nền văn minh của giao nhân.

Thời gian trong video được đề cập là năm 3900 theo lịch tinh tế, còn bây giờ là năm 4990 tinh tế, nói cách khác, đây là manh mối duy nhất mà các đồng tộc vào 1090 năm trước đã để lại cho cậu.

May mắn thay, con người ngày càng phát triển về mặt công nghệ, mạng lưới tinh tế dù đã tồn tại từ lâu vẫn được lưu trữ rất tốt, video từ hơn một nghìn năm trước còn giữ được nguyên vẹn.

Từ đoạn phim hoạt hình, bảy giao nhân lúc cuối đã đem 300 quả trứng thành từng nhóm đặt vào vòng tay trữ vật, mang theo tro cốt của Giao Nhân Vương và các giao nhân khác, di chuyển lên phi thuyền vũ trụ.

Vòng tay trữ vật của giao nhân rất thần kỳ, tuy rằng không gian bên trong chỉ có một mét khối nhưng công dụng bảo quản vật phẩm lại rất mạnh, dòng chảy thời gian trong đây gấp thế giới bên ngoài trăm lần. Từ năm 1090 đến hiện tại, trong không gian của chiếc vòng tay chỉ mới có 10 năm 11 tháng trôi qua, còn cần rất nhiều năm nữa trứng giao nhân mới nở.

*lúc đầu tui quên tính ghi là 9 tháng đó mà sực nhớ quy đổi ra thì không phải

Lam Giao click mở mã định danh và tìm kiếm bản đồ tinh tế. So sánh phiên bản một nghìn năm trước với phiên bản một nghìn năm sau, di chuyển bản đồ đến khu vực nơi bảy giao nhân hạ cánh khẩn cấp, cậu ghi tạc sâu sắc lại trong đầu.

Sau đó, cậu kiểm tra tin tức về vụ hải tặc bắt cóc nhân ngư, biết được tọa độ vùng biển diễn ra trận chiến giữa quân hạm và thuyền hải tặc. Và dựa trên tọa độ này, cậu tính toán ra vị trí của cung điện nhân ngư cách đây 5000 năm.

Tọa độ nơi cậu thức tỉnh quả nhiên không phải ở cung điện của giao nhân.

Lam Giao cau mày cắn môi.

Cậu cần phải trở lại đáy biển một chuyến. 

Không biết giao nhân ở lại chăm sóc cho cậu cuối cùng có còn sống hay không.

Ngoài ra, cậu còn phải đưa thi thể Thư Lan lên bờ, đưa cậu ấy trở về lại gia đình. 

Vừa mới cảm ngộ nỗi đau sâu sắc khi mất đi người thân trong tộc, cậu không thể an nhiên mà sử dụng thân phận của Thư Lan lừa gạt gia đình cậu ấy.

Một đêm bận rộn trôi qua, sáng sớm ánh ban mai xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu vào phòng tịnh dưỡng.

Lam Giao dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình, duỗi đuôi, rồi nhoài người ra khỏi mặt nước, cậu cũng không quên nhặt những viên ngọc trai dưới đáy nước lên, nhét từng viên vào vòng tay trữ vật.

Chờ cậu nhặt xong ngọc trai, nhân viên y tế bưng bữa sáng đi vào. Nhìn thấy một đĩa chất đầy thịt cá không rõ của loài gì được nấu chín, Lam Giao ánh mắt đờ đẫn.

Vì cái gì……Lượng thức ăn trong bữa sáng còn nhiều hơn so với bữa tối ?

“Chào buổi sáng.” Nhân viên y tế đem đĩa đặt lên bàn cạnh bể bơi, thân thiết mỉm cười với nhân ngư “Tối qua ngủ có ngon không ?”

Lam-cả đêm không ngủ-Giao trái lương tâm gật đầu, sau đó tiếp tục trừng mắt lên cái đĩa chất đầy thịt cá.

Nhân viên y tế cho rằng cậu đang đói bụng, anh ta săn sóc nói: “Ngày hôm qua tôi thấy cậu ăn uống ngon miệng,lượng cơm rất nhiều, nên buổi sáng hôm nay tôi đặc biệt dặn riêng đầu bếp thêm cá cho cậu.”

Gương mặt của Lam Giao tràn đầy kinh ngạc.

Ăn uống ngon miệng, lượng cơm rất nhiều ?

Là ai cho anh ta cái kết luận đó vậy ?

*từ editor: he khổ thân, chắc trong thâm tâm bé ấy đang gào “thần thiếp bị oan”.

Tiểu nhân ngư hơi hơi há mồm, lộ ra biểu tình “kinh hỉ”, nhân viên y tế cong môi cười, nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu cậu, anh ta nói: “Thời tiết ngoài trời rất tốt, ăn xong bữa sáng, tôi mang cậu ra ngoài đi dạo được không ?”

*kinh hỉ: kinh ngạc và vui vẻ :)))

Cả ngày cứ ở trong phòng sẽ không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Trung tâm chăm sóc nhân ngư có cảnh quan rất đẹp, phương tiện di chuyển trang bị đầy đủ, vô cùng thích hợp để nhân ngư ra ngoài dạo chơi.

Vây tai của Lam Giao giật giật, chống hai tay bò lên ghế nằm, cam chịu cầm lấy đôi đũa, kẹp miếng cá không có vị gì lên, nhét vào trong miệng từng miếng to.

Vẻ mặt nhân viên y tế vui mừng.

Quả nhiên là ăn uống rất ngon miệng, có lẽ mình nên tăng thêm lượng thịt cá trong bữa trưa của cậu ấy.

Lam Giao “ăn ngấu nghiến” bữa sáng, buông đôi đũa xuống, ợ một cái đầy thống khổ, dùng khăn ướt lau miệng. Cậu muốn nhân cơ hội này tìm đường ra khỏi trung tâm và quay trở lại biển. Cẩn thận ngước đôi mắt xanh long lanh lên, cậu háo hức nhìn về phía nhân viên y tế, vây đuôi ở trong nước nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Mau dẫn tui ra ngoài đi dạo đi~~

Trái tim của nhân viên y tế bị ánh mắt chờ mong của tiểu nhân ngư làm tan chảy, thu dọn bát đĩa xong, anh ta lập tức tìm xe đi bộ cho tiểu nhân ngư.

Buổi tối hôm qua Lam Giao chiến đấu hăng hái cả một đêm, học được rất nhiều thường thức, biết rõ cách điều khiển xe đi bộ cho nhân ngư.

Nói đến cùng, xe đi bộ của nhân ngư đơn giản là bản nâng cấp của xe lăn ba bánh.

Xe đi bộ được điều khiển bằng AI, nó không có bánh xe, đệm ghế mềm mại thoải mái, có chức năng giảm xóc, hình dáng nhỏ nhắn dễ thương, di chuyển linh hoạt. Sau khi nhân ngư ngồi lên, đuôi cá có thể để ở cái rãnh bên dưới bàn đạp.

Lam Giao thích nghi rất tốt.

Cậu vốn đã thông minh, trước đó đã xem qua video hướng dẫn trên mạng, bây giờ sử dụng xe đi bộ, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Tuy nhiên trước khi đi ra ngoài, cậu phải thay quần áo trước.

Chiếc váy nhân ngư này đã bị ngâm trong nước, hiện tại ướt sũng, bán trong suốt, vừa không thoải mái lại chướng tai gai mắt.

Nhân viên y tế đợi ngoài cửa một lúc, Lam Giao mặc váy nhân ngư mới, ngồi trên xe chậm rãi đi ra.

Sau khi chỉnh chu lại bản thân, nhan sắc của tiểu nhân ngư quả thực nghịch thiên.

Sau khi sấy khô, mái tóc dài màu xanh bồng bềnh uốn khúc, làn da trắng như tuyết, mịn màng và bóng loáng, ngũ quan tinh xảo, đường nét mềm mại, đôi mắt như ngọc trong veo thuần khiết. Cậu ấy mặc một chiếc váy nhân ngư màu xanh nhạt, khiến làn da nàng trắng nõn trở nên mềm mại hơn, làn váy tầng tầng lụa mỏng, rủ xuống tận đuôi, giống như một bông hoa vừa chớm nở.

Vẻ mặt nhân viên y tế ôn nhu.

Quả nhiên, chiếc váy này rất hợp với tiểu nhân ngư.

Lam Giao vô cùng nghi ngờ rằng các nhân ngư không nhận thức được giới tính của bản thân.

Một nam nhân ngư bình thường không phải nên mặc áo thun, áo sơ mi hoặc vest hay sao ? Đuôi cá nhân ngư có vảy, căn bản cũng không cần phải che đậy gì cả.

Cũng may cơ thể này vẫn còn nhỏ, mới 17-18 tuổi, khung xương chưa phát triển hoàn thiện nên nhìn không phân biệt được nam hay nữ, mặc vào loại váy này cũng không đến mức chẳng ra cái gì.

Nhân viên y tế không biết Lam Giao đang phàn nàn ở trong lòng, anh ta nhiệt tình làm hướng dẫn viên cho cậu, đưa Lam Giao đi dạo một vòng quanh khu vườn ở sân sau của trung tâm chăm sóc nhân ngư.

Lam Giao một bên âm thầm ghi nhớ tuyến đường, một bên đáp lại nhân viên y tế đang vô cùng nhiệt tình, nếu gặp được các nhân ngư khác cậu sẽ lễ phép duy trì khoảng cách.

Đáng được mừng chính là cậu không phải gặp bạn cùng lớp của Thư Lan, bớt một chút phiền toái không đáng có.

Bởi vì Lam Giao đã quyết định sẽ đưa Thư Lan trở về nên không muốn cùng người quen của cậu ấy tiếp xúc quá nhiều.

“Cậu không tính đi chơi với họ sao?” Nhân viên y tế cảm thấy tiểu nhân ngư quá ngoan ngoãn và im lặng, mỗi lần đi ngang qua khu vui chơi cậu đều chỉ nhìn mà không có ý định tham gia.

Lam Giao lắc đầu, điều khiển xe nhân ngư đến một khu vực trống trải.

Xe nhân ngư được đặt ở chế độ đi bộ, tốc độ rất chậm, nhân viên y tế không gặp khó khăn nào khi đuổi theo cậu.

“Bên kia là bờ biển.” Nhân viên y tế nhắc nhở, “Ngoài cát ra, thì chẳng có gì để chơi cả.”

Lam Giao nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên kia.

Cách khu vườn 50 mét là một bãi biển nhỏ hình lưỡi liềm. Chim biển đem nơi này làm thành tổ, sóng biển một đợt lại một đợt, mang lại nguồn thức ăn dồi dào cho các loài chim.

“Tôi muốn ngắm biển một lúc.”

Lam Giao lần đầu tiên trong suốt chặn đường lên tiếng, nhân viên y tế thụ sủng nhược kinh, làm sao có thể từ chối yêu cầu của cậu? 

Mười phút sau, Lam Giao yêu cầu trở về phòng nghỉ ngơi.

Thông qua lần đi dạo này, cậu biết được các học viên của học viện nhân ngư Triều Tịch sẽ tĩnh dưỡng ở chỗ này trong nửa tháng.

Nửa tháng, đủ để cậu đưa Thư Lan trở về.

Trong phòng, Lam Giao cởi váy nhân ngư ra, bơi xuống đáy hồ, lên mạng tìm kiếm tư liệu.

Cậu muốn biết làm thế nào để một nhân ngư không có giấy khai sinh có thể có được quốc tịch và quyền công dân của Đế chế Atlantis một cách hợp pháp.

Rất nhanh cậu tìm thấy một mẩu tin cũ.

Khi đại chiến tinh tế diễn ra, nhân ngư biến mất với số lượng lớn, một số nam nhân ngư di cư về đáy biển để lẩn trốn chiến tranh.

Atlantis đế quốc thống nhất tinh tế, thế giới đón nhận hòa bình, liên tục có nhân ngư hoang dã được tìm về. Sau một quãng thời gian học tập ở trung tâm chăm sóc nhân ngư, họ sẽ được cấp quyền công dân hợp pháp từ đế quốc

Tuy nhiên, nhân ngư hoang dã gần đây nhất được tìm thấy là vào năm 4490 lịch tinh tế, sau đó không còn tin tức gì về việc nhân ngư hoang dã xuất hiện trong suốt 500 năm tiếp theo.

Lam Giao rối rắm một lúc rồi quyết định lớn gan thử một lần. 

Đã có kế hoạch kỹ lưỡng, cậu chuẩn bị thực hiện hành động đầu tiên.

Trong vài ngày tới, sau khi dùng xong bữa sáng, cậu sẽ đề nghị được ra ngoài ngắm biển. Vào hai ngày đầu các nhân viên y tế đã ở bên cạnh cậu suốt cả chặng đường, nhưng vào đến ngày thứ tư, sau khi rằng chắc chắn cậu đã quen đường, họ mới yên tâm để cậu ra ngoài một mình.

Bởi vì Lam Giao biểu hiện quá khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng, lượng thức ăn cũng đạt chuẩn, cơ thể hồi phục vô cùng tốt, quan trọng là phản ứng căng thẳng của cậu ấy cũng hoàn toàn biến mất, nên hiện tại không cần nhân viên y tế phải chăm sóc cậu ấy 24/24.

Ngày thứ năm, Lam Giao cẩn thận thu xếp và chuẩn bị xuất phát. Trước khi rời đi, cậu nhìn qua chiếc áo choàng quân đội treo trên tủ, cậu do dự hai giây mới duỗi tay gỡ xuống, cẩn thận gấp thành hình vuông, ở điểm mù của camera giám sát, cậu nhanh chóng nhét chiếc áo vào vòng tay trữ vật.

Nếu có cơ hội, cậu sẽ đem chiếc áo choàng quân đội này trả lại cho chủ nhân của nó.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân viên y tế: Hôm nay tui lại dặn đầu bếp cho cậu thêm thịt cá nha~~~

Tiểu Giao: Tui vô cùng cảm ơn anh! 

Cũng là Tiểu Giao: Rơi lệ đầy mặt ~~~

——————————

Editor nè:

Về xưng hô của người kể chuyện với Giao Nhân Vương sẽ là “ngài”, còn đối với bé Giao, bé ấy sẽ gọi là “ông”, đôi khi cũng sẽ gọi là “cha” trong tình cảnh cảm xúc mãnh liệt.

Khổ thân bé ăn không ngon mà người ta cứ tưởng bé thích lắm. Bé Giao và thịt cá được nấu chín không đội trời chung =)))

Đố mấy bạn bé Giao có trả lại áo choàng không hehe.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play