Lý trắc phi khẽ cười "Nếu Thái tử Điện hạ bận rộn như vậy, cớ gì đêm hôm trước lại có thời gian đến lầu Lãnh Hương chứ?"
Nói xong Lý trắc phi cố ý liếc nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề đang vùi đầu ăn bánh, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của Lý trắc phi.
Lý trắc phi bực mình.
Ả ngu ngốc này!
Cô ta hơi cao giọng "Tiêu muội muội, muội có đang nghe bọn ta nói chuyện không?"
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi đống trà bánh, mù mờ nhìn xung quanh.
Thấy vậy, Bạch trắc phi khẽ cười "Xem ra Tiêu muội muội không nghe gì rồi."
Thật ra Tiêu Hề Hề không phải hoàn toàn không nghe gì, nàng vẫn nghe được nội dung đại khái, chỉ là không hiểu mấy người này đột nhiên gọi nàng làm gì? Có phải hy vọng nàng cũng sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện này không?
Cũng đúng, nếu nàng đã ăn trà bánh của Bạch trắc phi, ít nhất cũng phải giúp đỡ một phen.
Tiêu Hề Hề trầm ngâm nghĩ lại.
Hình như vừa rồi bọn họ nhắc đến Thái tử Điện hạ, còn nhắc đến gì mà trăm công nghìn việc.
Emmmm ......
Tiêu Hề Hề nghiêm túc hỏi "Lý Vạn Cơ là ai? Tại sao Thái tử Điện hạ muốn mắng hắn?"
*Trăm công nghìn việc câu gốc là 日理万机 (rì lǐ wàn jī), ở đây Tiêu Hề Hề tưởng 理万机 (lǐ wàn jī) là 李万机 (lǐ wàn jī - Lý Vạn Cơ), trong câu Tiêu Hề Hề nói, từ 他 (hắn) thay thế cho 李万机 (Lý Vạn Cơ), mà từ 日他 trong tiếng trung mang nghĩa mắng người.
Bạch trắc phi "......"
Lý trắc phi "......"
Chúng phi tần "......"
Bảo Cầm suýt chút quỳ lạy nàng.
Đại tiểu thư của tôi ơi, người xem người đang nói hồ đồ gì vậy chứ!
Sau một khoảng im lặng chết chóc qua đi.
Bạch trắc phi khó khăn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Hôm nay gió có hơi lớn."
Trần lương viên khô khan phụ họa "Đúng vậy, gió lớn quá, vừa nãy muội không nghe thấy gì hết."
Lý trắc phi dứt khoát chuyển đề tài.
"Nghe nói Thái tử Điện hạ suýt chút bị thương trong lúc đi săn."
Chủ đề ngay lập tức thu hút chú ý của mọi người.
Bọn họ nóng lòng muốn xóa bỏ mấy lời hồ đồ vừa rồi khỏi trí nhớ của mình, lao vào thảo luận chủ đề 'Thái tử suýt chút bị thương'.
"Mọi người có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Nghe nói ngựa bị hoảng sợ, hất Thái tử Điện hạ xuống đất."
"Thái tử Điện hạ có thể bình an vô sự thế này, quả nhiên phúc khí nồng hậu."
......
Kế đó là một tràng lời thổi phồng các kiểu về Thái tử Điện hạ.
Tiêu Hề Hề không chen lời được nên vui vẻ tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của thái giám.
"Thái tử Điện hạ giá đáo!"
Chúng phi tần không ngờ Thái tử sẽ đến, ai nấy vui mừng khôn xiết.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra vẻ ngoài của mình, chắc chắn bản thân phải đẹp từ đầu đến chân.
Lạc Thanh Hàn bước vào Thúy Minh hiên.
Hôm nay, hắn mặc trường bào tay rộng màu lam, gió thổi tay áo phấp phới, cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, thấp thoáng khí chất thanh tao như có thể mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào, đẹp đến nỗi không giống một người phàm.
Bạch trắc phi và Lý trắc phi dẫn chúng phi tần tiến lên hành lễ.
"Thần thϊếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Hậu cung của Lạc Thanh Hàn có đến mười mấy mỹ nhân, đẫy đà thanh mảnh kiểu nào cũng có.
Hắn ở trong đàn oanh yến này, giống như Đường Tăng tuấn tú lạc vào động yêu tinh.
Hắn càng không động đậy thì càng làm người khác muốn lột đồ của hắn.
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi "Các nàng đang nói chuyện gì?"
Ngoài Tiêu Hề Hề, chúng phi tần đồng loạt sững sờ.
Bọn họ đang nói gì chứ?
Bọn họ đang nói người tại sao ngày nào cũng nhiều việc?
Khụ khụ!
Bạch trắc phi khẽ ho hai tiếng, dịu dàng nói "Chúng thần thiếp vừa nãy nói chuyện Thái tử Điện hạ suýt bị thương lúc đi săn."
Giọng điệu Lý trắc phi đầy lo lắng "Chúng thần thiếp rất lo lắng cho an nguy của Điện hạ."
Các phi tần khác gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy đúng vậy, Điện hạ nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của mình."
Bạch trắc phi lại ho hai tiếng, như thể đang rất khó chịu.
Lạc Thanh Hàn nhìn Bạch trắc phi "Nàng lại bệnh rồi?"
Bạch trắc phi nhỏ nhẹ nói “Thần thiếp biết được Điện hạ suýt chút bị thương, trong lòng bất an, gió lại có hơi lạnh, nên bệnh mới tái phát, khụ khụ, đều tại thần thiếp quá vô dụng.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Đã gọi thái y chưa?”
Ánh mắt Bạch trắc phi dịu dàng như nước, giọng nói ngày càng mềm mại dễ nghe “Chỉ là chút bệnh vặt, không cần phiền đến thái y, thần thiếp về nghỉ một chút sẽ khỏi thôi, đa tạ Điện hạ quan tâm.”
“Có bệnh thì nên điều trị kịp thời, lát nữa nàng phái người cầm lệnh bài của ta đến Thái y viện tìm người xem thử đi.”
Bạch trắc phi hơi cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, lộ ra một chút thẹn thùng của nữ nhi, rất là mê người.
Bạch trắc phi đáp khẽ một tiếng.
“Vâng.”
Trần lương viên cố nén ghen tị trong lòng, cười nịnh nói “Điện hạ tốt với Bạch tỷ tỷ quá.”
Bạch trắc phi khẽ nói “Điện hạ đối với ai cũng tốt hết.”
Trần lương viên cố ý lộ ra dáng vẻ ngây ngô “Không có đâu, Điện hạ tốt với tỷ tỷ nhất đó!”
Bạch trắc phi không nói nữa, chỉ nhìn Thái tử bằng ánh mắt dịu dàng.
Trong lòng Lý trắc phi đã mắng Bạch trắc phi máu chó đầy đầu.
Ả bạch liên hoa này thật biết giả vờ yếu đuối để thu hút sự chú ý của Thái tử Điện hạ, thật không biết xấu hổ!
Còn Trần lương viên đúng là không có não, chỉ biết tâng bốc ả bạch liên hoa kia, cho rằng như vậy thì sẽ có chỗ đứng trong Đông cung này sao? Nằm mơ đi!
Lý trắc phi đảo mắt, nở nụ cười tươi tắn quyến rũ.
“Điện hạ, gần đây thần thiếp đang luyện tập điệu múa Tây Vực, cũng đã thông thạo đôi chút, không biết Điện hạ tối nay có thể đến chỗ thần thiếp thưởng thức không?”
Chúng phi tần thầm nghĩ, mẹ kiếp.
Bạch trắc phi chỉ thu hút sự chú ý của Thái tử, mà Lý trắc phi lại kéo Thái tử qua đêm ở chỗ ả! Quá trơ trẽn!
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng nói “Nói sau đi.”
Lý trắc phi không muốn từ bỏ, tiếp tục nũng nịu đeo bám, cố gắng làm hắn thay đổi ý định.
Các phi tần khác cũng không muốn vụt mất cơ hội, ai nấy đều vắt óc tìm lý do để Thái tử qua đêm ở chỗ mình.
Lạc Thanh Hàn bất động.
Cảnh tượng này từ nhỏ đến lớn hắn đã nhìn quen rồi.
Ánh mắt hắn quét qua các nàng, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Hề Hề.
Lúc này, tất cả nữ nhân đang ra sức tranh sủng, chỉ có Tiêu Hề Hề là người duy nhất vẫn còn ăn.
Vỏ trái cây đã chất thành đống trước mặt nàng.
Nhìn số lượng thì hẳn là nàng đã ăn rất nhiều trước khi hắn đến.
Lạc Thanh Hàn nhịn không được gọi một tiếng.
“Tiêu lương đệ.”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn đang nhai thức ăn, hai má căng phồng.
Lạc Thanh Hàn nhớ đến con sóc nhỏ mà hắn nuôi khi còn nhỏ.
Dáng vẻ nàng lúc này rất giống con sóc đó.
Có chút đáng yêu.
Lúc Thái tử gọi Tiêu lương đệ, tất cả nữ nhân đều ngậm miệng, đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề gần như tàng hình, chỉ trong nháy mắt đã trở thành tâm điểm của hiện trường.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, rồi đứng dậy.
“Điện hạ có gì dặn dò?”
Lạc Thanh Hàn xoay tách trà trong tay, thờ ơ nói “Ngày mai là thọ thần của mẫu hậu, buổi tối sẽ tổ chức yến tiệc ở Phượng Thê viên, đến lúc đó nàng cùng ta đến tham dự.”
Tiêu Hề Hề chớp chớp đôi mắt hạnh.
Thọ thần của Hoàng hậu.
Nhất định sẽ có nhiều món ngon nhỉ?
Đi đi đi!
Không đi không phải người!
Nàng hào hứng gật đầu “Được!”
Nếu ánh mắt của chúng phi tần nhìn Tiêu Hề Hề lúc nãy chỉ là đố kỵ ghen ghét, thì ánh mắt của họ bây giờ là đố kỵ ghen ghét nhân lên gấp mười.
Sự đố kỵ nồng đậm đó gần như sắp băm Tiêu Hề Hề thành ngàn mảnh.
Chúng phi tần ngày ngóng đêm mong, không dễ gì mới gặp được Thái tử, kết quả Thái tử bị tiểu yêu tinh Tiêu lương đệ này câu đi mất.
Không chỉ như vậy, Thái tử lại còn chủ động đề nghị đưa ả tham dự thọ thần của Hoàng hậu!
Ả rốt cuộc lấy đâu ra thể diện lớn vậy chứ?
Chúng phi tần như nuốt phải trái chanh, chua quá!
Lạc Thanh Hàn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Chúng phi tần lần lượt đứng dậy cung tiễn.
Lúc đi ngang qua Tiêu Hề Hề, Lạc Thanh Hàn hỏi nhẹ một câu.
“Ăn no chưa?”
Tiêu Hề Hề sờ sờ cái bụng nhỏ, muốn nói mình vẫn còn có thể ăn tiếp, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lạc Thanh Hàn, đầu óc nàng chợt lóe lên ---
Thái tử đột ngột hỏi như vậy, không lẽ có ý gì khác.
Ồ, nếu ông chủ đã muốn diễn, nàng là người làm công ăn lương dĩ nhiên phải phối hợp.
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn đáp “No rồi.”
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu “Vậy thì đi thôi.”
“Vâng.”
Tiêu Hề Hề cứ thế đi theo Lạc Thanh Hàn.
Hai người vừa rời đi, mấy nữ nhân ở Thúy Minh hiên tức thì thay đổi sắc mặt, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Trần lương viên cầm khăn tay che mặt, chua ngoa nói “Thái tử Điện hạ muốn tham dự thọ thần của Hoàng hậu, cứ cho là không đưa chúng ta theo, thì cũng nên đưa Bạch tỷ tỷ đi chứ, dù là thân phận địa vị hay dung mạo phẩm hạnh, Bạch tỷ tỷ đều tốt hơn Tiêu lương đệ rất nhiều.”
Bạch trắc phi cụp mắt, che đi cảm xúc dâng trào trong mắt, khẽ ho một tiếng.
“Ta mệt rồi, muốn về nghỉ một lát, các tỷ muội cứ tự nhiên nhé.”
Cung nữ dìu Bạch trắc phi rời khỏi Thúy Minh hiên.
Lý trắc phi nhìn bóng lưng Bạch trắc phi rời đi, khinh thường nói “Trong lòng rõ đang ghen tị muốn chết, còn tỏ vẻ ung dung nhàn nhã, đúng là giả tạo!”
Nói xong Lý trắc phi vứt khăn tay, đánh mông vặn eo rời đi.
Sau khi rời khỏi Thúy Minh hiên, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn giảm tốc độ bước chân.
Thấy Thái tử có lời muốn nói với Tiêu lương đệ, Thường công công nhẹ vẫy tay ra hiệu cho cung nữ thái giám lui xa một chút.
Mấy ngày qua, Lạc Thanh Hàn phái người điều tra về phái Huyền Môn, nhưng không thu hoạch được gì.
Phái Huyền Môn thật sự quá bí ẩn, rất ít người biết, muốn điều tra tung tích của nó khó như muốn lên trời.
Lạc Thanh Hàn đành phải tạm gác ý định tiếp tục điều tra về phái Huyền Môn, thay vào đó phái người theo dõi Tiêu Hề Hề.
Hắn muốn xem thử, tại sao nàng ấy lại vào cung? Tại sao lại tiếp cận hắn?
Nhận thấy ánh mắt của Thái tử đang lướt trên mình, Tiêu Hề Hề ngẩng mặt lên, chủ động hỏi.
“Điện hạ có gì muốn hỏi sao?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời, hỏi ngược lại “Nếu ta hỏi, nàng sẽ trả lời à?”
Tiêu Hề Hề không do dự trả lời “Đương nhiên rồi.”
“Phái Huyền Môn ở đâu?”
“Phái Huyền Môn ở trong núi, nơi đó rất hẻo lánh, người bình thường sẽ không tìm được, dù có cố hết sức tìm ra thì cũng không vào được.”
“Tại sao?”
Tiêu Hề Hề bình tĩnh trả lời “Vì sẽ bị lạc đường, địa hình trong núi rất phức tạp, còn có rất nhiều cơ quan mà phái Huyền Môn thiết lập. Nếu người ngoài lỡ vào nhầm, nhất định sẽ lạc đường, quanh quẩn vài vòng sẽ lại trở ra ngoài. Với những người có bụng dạ xấu xa, ắt sẽ bị cơ quan làm trọng thương, nếu xui xẻo thì đến cả mạng cũng không còn.”
“Vậy nàng làm sao tìm được phái Huyền Môn?”
“Dựa vào trực giác đó, thần thiếp có thể cảm nhận được phương hướng của phái Huyền Môn, chỉ cần đi theo trực giác là được.”
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giọng điệu của hắn có vài phần thăm dò.
“Nàng có thể dẫn ta đến phái Huyền Môn không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không được, phái Huyền Môn có quy tắc, không được đưa người ngoài vào, làm trái môn quy sẽ bị phạt, thần thiếp không muốn bị phạt.”