QUÝ PHI MỖI NGÀY CHỈ MUỐN LÀM CÁ MUỐI

Chương 5: Ân điển


6 tháng


 

"Hôm nay là ta hiểu lầm nàng, nàng có thể về điện Thanh Ca bất cứ lúc nào."

Nói xong, Lạc Thanh Hàn bỏ đi không quay đầu lại.

Đợi bọn họ đi xa, Tiêu Hề Hề vội ngồi xuống bên nồi lẩu, cầm bát động đũa, gắp thịt cá trong nồi ra, chấm vào nước sốt rồi nhét vào miệng.

"Cay quá, thơm quá, ngon quá!"

Bảo Cầm vừa nhúng rau cho nàng, vừa hỏi "Thì ra tiểu chủ là người của phái Huyền Môn?"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa gật đầu "Đúng vậy."

"Lúc trước sao không nghe người nói đến chuyện này?"

"Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến."

Bảo Cầm lại hỏi "Vậy tướng quân và phu nhân có biết chuyện này không?"

"Họ không biết, trong nhà chỉ có tổ phụ biết chuyện này, mà ba năm trước, tổ phụ đã qua đời rồi, người trong nhà đều nghĩ ta lớn lên trong một am ni cô bình thường."

Trong lòng Bảo Cầm thầm nghĩ, thì ra là vậy.
Nếu tướng quân và phu nhân biết Tiêu Hề Hề là người của phái Huyền Môn, nhất định sẽ không đưa nàng vào cung.

Lương đệ của Thái tử tuy là rất vinh quang nhưng so với thân phận người của phái Huyền Môn thì không đáng nhắc tới.

Lạc Thanh Hàn trở về thư phòng.

Hắn căn dặn Thường công công.

"Chuyện Tiêu lương đệ nói tối nay, một chữ cũng không được truyền ra ngoài."

"Vâng."

"Ngày mai đưa một ít đồ đến chỗ của Tiêu lương đệ, xem như là bù đắp cho nàng ấy."

"Vâng."

Lạc Thanh Hàn lật tấu chương, bắt đầu đọc từng quyển một.

Kể từ năm ngoái khi Lạc Thanh Hàn được lập làm Thái tử, mỗi ngày Hoàng đế sẽ đưa tấu chương đã phê duyệt cho Lạc Thanh Hàn xem, để hắn có thể học cách xử lý chuyện triều chính.

Hắn xem hết tấu chương thì đã đến nửa đêm.

Sau khi ngủ được hai canh giờ, hắn tự động thức dậy, rời giường rửa mặt thay y phục, dùng bữa sáng qua loa, đến điện Nghị Sự thảo luận chính sự với phụ hoàng và các đại thần.
Sáng sớm, Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm vừa mới chuyển hành lý về điện Thanh Ca thì Thường công công đã mang theo hai rương lớn đến trước cửa.

"Tiêu lương đệ, những món đồ này là Thái tử Điện hạ ban thưởng cho người, mau tạ ơn đi."

Tiêu Hề Hề quỳ xuống "Đa tạ ân điển của Thái tử Điện hạ."

Một rương là tơ lụa gấm vóc, còn một rương là trâm cài châu báu, toàn là những kiểu thịnh hành năm nay.

Tiêu Hề Hề cười tươi vui vẻ, lấy một bùa hộ thân từ trong tay áo.

"Thường công công, bùa hộ thân hôm qua đã hư rồi, đây là bùa hộ thân ta mới làm, phiền công công giúp ta đưa cho Thái tử Điện hạ."

Hiện giờ, nàng và Lạc Thanh Hàn đang đứng chung một con thuyền, nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của hắn.

Chỉ cần Lạc Thanh Hàn sống tốt, nàng mới có thể yên tâm tiếp tục làm một con cá muối.
Thường công công nhận lá bùa bằng hai tay, cẩn thận cất đi.

"Tiêu lương đệ yên tâm, lão nô nhất định sẽ đưa cho Thái tử Điện hạ."

Sau khi tiễn Thường công công đi, Tiêu Hề Hề lập tức hóa thành con bướm nhỏ, vui vẻ bay khắp hậu viện.

Hậu viện của điện Thanh Ca vốn là một vườn hoa nhỏ, nhưng bây giờ đã biến thành nông trại, bên trái là vườn trồng rau, bên phải là chuồng gà chuồng vịt, ở giữa có một cái hồ nhỏ, trong hồ có hoa sen, dưới nước nuôi rất nhiều tôm cá.

Tiêu Hề Hề đứng một lúc trước chuồng gà.

Nàng đếm số gà trong chuồng, tổng cộng có một con gà trống và mười hai con gà mái, ngoài ra còn có một số gà con.

Gà trống lúc này đang dẫn hậu cung của mình phơi nắng, cuộc sống vô cùng viên mãn.

Sau đó nàng nhìn sang chuồng vịt bên cạnh.

Vừa hay tròn trĩnh mười con vịt lớn.

Tiêu Hề Hề mở cửa gỗ chuồng vịt, thả mấy con vịt ra ngoài.

Chúng nó xếp hàng trật tự đi về phía hồ.

Vườn rau bên trái có củ cải trắng, cải thảo, rau xanh, hành, gừng, tỏi, tiêu, đậu xanh, dưa chuột, ngô và hoa hướng dương.

 

Tiêu Hề Hề tiện tay hái một trái dưa chuột, lấy khăn tay lau sạch, rồi gặm rộp rộp trong miệng.

Dưa chuột nhà trồng, ăn vào giòn tan vô cùng!

Bên cạnh vườn rau có một nhà gỗ nhỏ, bên trong trồng nấm và giá.

Tiêu Hề Hề thấy những cọng giá tươi ngon, tức thì lao ra ngoài hét lớn.

"Trưa nay ta muốn ăn gỏi giá trộn!"

Bảo Cầm ở phía xa đáp một câu "Được!"

Bữa trưa, Tiêu Hề Hề được ăn món gỏi giá trộn ngon lành mà nàng muốn, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cuộc sống ăn no chờ chết thế này quả thật rất tốt!

Hi vọng có thể sống thế này mãi mãi.

Sau khi ăn uống no nê, nàng chuẩn bị về phòng ngủ trưa.

Bảo Cầm nhắc nhở "Thái tử Điện hạ phái người ban thưởng đến đây, người không đi tạ ơn sao?"

"Không phải đã tạ ơn rồi sao?"

Bảo Cầm cả giận nói "Ý của nô tỳ là người mượn cớ tạ ơn, để xuất hiện trước mặt Thái tử Điện hạ. Tuy thân phận của người là người trong phái Huyền Môn, Điện hạ sẽ không thờ ơ với người, nhưng nếu người có được chút sủng ái của Thái tử Điện hạ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Hiện giờ Đông cung không có Thái tử phi, chỉ có hai Trắc phi, mười mấy Lương đệ, Lương viên, Mỹ nhân.

Mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm thèm muốn vị trí Thái tử phi.

Nếu Tiêu Hề Hề chỉ là con gái của một tướng quân tứ phẩm, chắc chắn không đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng nàng còn có thân phận là người của phái Huyền Môn, có nghĩa là nàng cũng có tư cách để tranh giành ngôi vị Thái tử phi.

Mà Tiêu Hề Hề lại nằm thẳng xuống giường, toàn thân toát ra mùi nồng của một con cá muối.

"Tranh sủng mệt lắm, ta không được đâu, ta ngủ một giấc đã."

Nói xong nàng liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bảo Cầm "......"

Tuy sớm đã biết bản chất cá muối của chủ tử, nhưng lúc này Bảo Cầm vẫn cảm thấy muốn chết tâm.

Tiêu Hề Hề ngủ đủ một canh giờ.
Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa nói "Ban nãy Bạch trắc phi phái người tới đưa thiệp mời, nói là chiều mai sẽ mở tiệc trà ở Thúy Minh hiên, muốn mời người đến đó thưởng trà ngắm hoa."

"Tiệc trà sao, có phải có rất nhiều đồ ăn ngon không?"

"Có lẽ vậy."

"Vậy thì ta đi!"

Bảo Cầm nhìn dáng vẻ phấn khích của nàng, quả thật là lo nghĩ nát ruột.

"Tiệc trà lần này rất có thể là tiệc Hồng Môn, đến lúc đó người cẩn thận một chút, đừng mắc lừa bọn họ."

Nữ nhân trong hậu cung, không ai đơn giản cả.

Hôm qua Tiêu Hề Hề bị nhốt vào lầu Lãnh Hương, ai cũng nghĩ lần này nàng chết chắc rồi, không ngờ mới qua một đêm, nàng không những chuyển về điện Thanh Ca, còn được Thái tử ban thưởng.

Thái tử lạnh lùng có tiếng, trong Đông cung nhiều mỹ nhân như vậy lại chẳng có ai thu hút được sự chú ý của hắn.
Hiện giờ Tiêu Hề Hề mới chìm lại nổi lên như vậy, hiển nhiên đã được Thái tử Điện hạ quan tâm.

Chuyện này làm sao có thể không khiến người ta ghen tị?

Lúc này Bạch trắc phi đưa ra lời mời, hẳn là vì có mưu đồ khác.

Bảo Cầm có thể nghĩ như vậy, Tiêu Hề Hề dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đến, nhưng nàng là một con cá muối, thật sự quá lười bày mưu tính kế với bọn họ.

Người ta mời nàng ăn ngon, thì nàng cứ đi thôi.

Có thể ăn chùa, không ăn thì phí.

Dù sao với thân thủ của nàng, toàn bộ nữ nhân trong Đông cung này gộp lại cũng không phải đối thủ.

Lạc Thanh Hàn bận rộn đến tối mới trở về Đông cung.

Hắn dùng bữa một mình như thường lệ.

Rõ là có rất nhiều mỹ nhân trong hậu cung, nhưng hắn nhất quyết sống như tu hành khổ hạnh, kiềm chế cấm dục.

Sau khi dùng bữa tối xong, Thường công công hai tay dâng một bùa hộ thân cho hắn.

"Điện hạ, đây là bùa hộ thân mà Tiêu lương đệ nhờ nô tài đưa cho người."

 

Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa lá bùa hộ thân, nụ cười rạng rỡ của Tiêu Hề Hề hiện lên trong tâm trí hắn.

Hắn bỏ bùa hộ thân vào trong hầu bao mà hắn đeo trên người.

"Cả ngày hôm nay Tiêu lương đệ làm gì?"

Thường công công thành thật trả lời "Sáng nay Tiêu lương đệ chuyển về điện Thanh Ca, sau đó không hề ra ngoài. Phải rồi, chiều nay Bạch trắc phi phái người gửi thiệp mời cho Tiêu lương đệ, muốn mời Tiêu lương đệ tham dự buổi tiệc trà chiều mai."

Lạc Thanh Hàn lộ ra vẻ trầm ngâm.

Thường công công nghĩ tối nay Thái tử sẽ qua đêm ở điện Thanh Ca.

Nhưng mà Lạc Thanh Hàn lại không nói gì, rồi đi đến thư phòng.

Chiều hôm sau, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đến Thúy Minh hiên.

Dọc đường đi, Bảo Cầm như người mẹ già đưa đứa con gái ngốc đến trường, lải nhải không ngừng.
"Lát nữa người gặp Bạch trắc phi, thái độ nhất định phải vui vẻ, đừng nói những lời không nên nói, nếu đối phương nói lời làm người không vui, thì người cười cười, đừng cãi lại, cứ giả ngốc cho qua chuyện là được rồi. Bạch trắc phi dù gì cũng là trắc phi, phẩm cấp cao hơn người, mà cha nàng ta còn là Thái phó của Thái tử, Thái tử cũng rất nể nang nàng ta, dù người không lấy lòng nàng ta, cũng đừng đắc tội với nàng ta."

Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Ta biết rồi."

Trước mặt chính là Thúy Minh hiên.

Bảo Cầm giúp Tiêu Hề Hề chỉnh lại đầu tóc y phục, đảm bảo nàng trông không có sai sót gì, lúc này mới làm động tác tay OK.

Lúc trước Tiêu Hề Hề từng làm động tác tay này với Bảo Cầm, Bảo Cầm thấy thú vị nên đã học nó.

Mọi người đã tề tụ ở Thúy Minh hiên.
Không chỉ có Bạch trắc phi, mà nhóm người Lý trắc phi và Từ lương đệ, Trần lương viên, Triệu mỹ nhân cũng đã đến.

Hầu như mười mấy phi tần trong Đông cung đều đến đủ cả.

Các nàng ngồi theo thứ tự phẩm cấp của mình, trên chiếc bàn thấp trước mặt bày nhiều trái cây trà bánh.

Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm tiến lên khom người hành lễ.

Bạch trắc phi xuất thân từ thư hương thế gia, xinh đẹp nho nhã, tiếc là sức khỏe không được tốt, cứ dăm ba bữa thì bệnh một lần, thậm chí cả người còn mang theo khí chất liễu nghiêng trước gió.

Chính vì cảm giác yếu đuối mỏng manh này, càng dễ kí©h thí©ɧ lòng ham muốn bảo vệ của giống đực.

Bạch trắc phi cười nói với Tiêu Hề Hề.

"Muội muội ngồi đi."

Tiêu Hề Hề đi đến chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt lập tức bị trái cây trà bánh trước mặt hấp dẫn.
Những thứ này trông ngon quá đi.

Ục ục ~

Lặng lẽ nuốt nước bọt.

Bạch trắc phi thấy nàng nhìn chăm chăm trái cây trà bánh trên bàn, bèn cười nói "Đây là những món ăn vặt ta chuẩn bị cho các tỷ muội, mọi người thử xem ăn có ngon không?"

Tiêu Hề Hề lập tức cầm một miếng bánh xốp cho vào miệng.

Nàng chân thành khen "Ngon quá!"

Bảo Cầm đứng hầu bên cạnh thở dài.

Có thứ gì mà người cảm thấy không ngon đâu chứ?

Những người khác cũng khen trà bánh ngon miệng, sau đó cuộc trò chuyện được dẫn dắt sang đề tài khác.

Lý trắc phi là nữ nhân duy nhất ở đây có thể ngồi ngang hàng với Bạch trắc phi, lời nói ít kiêng dè hơn người khác, phong thái cũng càng tùy ý tự nhiên.

"Nghe nói hôm qua Bạch muội muội lại bệnh rồi, Thái tử Điện hạ không đến thăm muội sao?"

Người khác nghe vậy, dừng lại mọi động tác.

Bạch trắc phi như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói, vẫn cười dịu dàng "Muội chỉ hơi khó chịu mà thôi, ngủ một giấc là khỏe, đâu cần Thái tử Điện hạ đích thân đến thăm chứ."

Trần lương viên ngày thường rất thân thiết với Bạch trắc phi, nghe vậy liền tiếp lời.

"Phải đó, Thái tử Điện hạ trăm công nghìn việc, rất bận rộn, làm gì có thể ngày nào cũng đến hậu cung được, không chỉ Bạch tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta cũng đã rất lâu không gặp Thái tử Điện hạ rồi."

Lời của Trần lương viên rõ là đang bắc thang cho Bạch trắc phi bước xuống.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play