Cho nên với gia cảnh của phu thê Lục gia, thì hai người Vương Lam cũng không mong cầu gì cao xa.

Nhưng tìm đến, tìm lui, vẫn không có thứ gì dùng để rửa mặt, cuối cùng bọn họ đành bỏ qua hi vọng có được một ít dược liệu, mà thay vào đó là rửa mặt với nước lạnh.

Cơ bản mất khoảng nửa canh giờ, hai người mới miễn cưỡng làm xong vệ sinh cá nhân.

Vì còn nhiều thứ phải tập làm quen, do đó dù trong lòng rất muốn nhanh chóng làm cho xong, cũng không thể tùy tiện gấp gáp được.

Vừa hoàn thành được việc rửa mặt đầy mệt mỏi, Lạc My lao nhanh về phía phòng bếp, ý nghĩ muốn ăn sáng chiếm trọn suy nghĩ của cô.

Vương Lam bên này vẫn còn chưa rửa mặt xong, đã thấy Lạc My chạy như một cơn gió vào nhà bếp.

Vương Lam: "..."

Cậu ấy làm gì mà vội vàng đến như vậy, biết cậu ấy đang rất đói, nhưng để hai phu thê Lục đại ca biết được. Có phải hay không có chút khó xử.

Thôi mình cũng phải làm cho xong, rồi qua đó ăn sáng, sau khi ăn xong, sẽ xem xét một số việc.

Vào nhà bếp, Lạc My vô cùng vui mừng và phấn khởi.

Từ tối qua là mình đã rất đói, nhưng ngại ngùng vì đang tá túc nhà người ta, không tiện làm phiền.

Mặt khác, thường những vùng nông gia như thế này, chắc cũng chỉ ăn một buổi chiều, sẽ không có thức ăn khuya, cho dù mình có đói, chắc cũng không có cái gì để ăn.

Bây giờ mình phải ăn thật nhiều, để lấy lại năng lượng đã bị tiêu hao a.

Đúng là con người khi đói bụng, cơ thể thật sự không thoải mái, đã vậy thân thể cũng mệt mỏi không kém.

Nhìn quanh nhà bếp, Lạc My đang tìm kiếm đồ ăn theo lời Lục phu nhân nói, chỉ là mở tất cả các nồi trên bếp, cũng không thấy bất kì thứ gì có thể ăn được.

Không phải chứ, trước đó Lục phu nhân nói, có bánh bao trong bếp kia mà.

Vương Lam theo sau bước vào nhà bếp, lúc này phát hiện Lạc My vẫn đang loay hoay chạy xung quanh trong bếp, lật xem từng cái nồi, từng ngóc ngách.

Vương Lam bất lực lên tiếng: "... Lạc My, cậu đang làm cái gì vậy?"

Lạc My quay lại nhăn mày: "Tớ tìm bánh bao, nhưng vẫn chưa tìm ra, cậu xem, tất cả đồ vật trong gian bếp này, hầu như đã bị tớ càn quét qua.

Vương Lam im lặng quan sát mọi thứ trong căn bếp thu nhỏ này, diện tích đúng thật rất nhỏ.

Tuy nhiên nó lại được dọn dẹp rất ngăn nắp và gọn gàng, chỉ cần nhìn qua, cũng biết chủ nhân là người ưa thích sạch sẽ.

Vịnh Thanh chỉ tay về phía chiếc bàn, được đặt kế cạnh cửa sổ nhỏ đằng kia, chẳng phải trên đó có thứ gì đặc biệt, đang được che đậy cẩn thận sao!

Lạc My theo hướng tay của Vương Lam, mà nhìn đến chiếc bàn được kê gần cửa sổ.

Nàng chạy nhanh đến mở ra xem, quả nhiên là bốn cái bánh bao lớn.

Lạc My cười tươi: "Cậu xem, bánh bao ở đây, có đến bốn cái.

Mỗi người hai cái, tớ ăn trước đây."

Nói đến đó, Lạc My đã cầm bánh bao lên trực tiếp cắn một miếng... kết quả lập tức đứng hình, ngơ người ra.

Vương Lam thấy lạ, vội hỏi: "Sao vậy, đột nhiên đang ăn, cậu lại dừng."

Lạc My đưa bánh bao về hướng Vương Lam: "Là nhân rau, tớ không thích cho lắm, nhưng không sao... tớ đang rất đói, vẫn có thể tạm chấp nhận."

Vương Lam thở dài: "Ăn đi thôi, chúng ta hiện giờ có thể được lựa chọn ư?

Được như thế này, cũng đã là may mắn."

Vương Lam cũng nhẹ nhàng cầm lên một cái bắt đầu ăn, tuy là nhân rau nhưng hương vị cũng không tệ, từ vỏ bánh đến nhân bên trong đều rất ổn.

Đây mới là lí do mà Lạc My nói miễn cưỡng ăn đây, nếu nó không ngon, cậu ấy đã không ăn hết hai cái.

Ngày thường ở nhà, bọn họ toàn ăn món cao cấp, không những vậy, người chế biến cũng phải là đầu bếp nổi tiếng.

Nguyên liệu, còn phải tươi mới nhất.

Bây giờ lưu lạc đến thế giới này, đúng là đã chịu khổ rồi.

Cả hai dù đói, nhưng thói quen không thay đổi, ăn từ tốn, và lễ nghi, người có chức quyền nhìn vào, còn phải cảm thán.

Vương Lam cũng đã ăn hết hai cái bánh bao nhân rau kia, ăn xong thì phụ trách dọn dẹp.

Cô nhìn sơ qua phòng bếp một lần nữa, bước lại gần chiếc tủ cũ kĩ duy nhất, có vẻ bí ẩn nhất phòng bếp này.

Vương Lam dùng lực kéo cửa ra, nhìn vào bên trong, mục đích tìm kiếm vài thứ, sẵn tiện kiểm tra gia vị hoặc là một vài thứ thú vị khác.

Đây được xem là sở thích của những người thích nấu ăn như Vương Lam.

Lạc My: "Cậu tìm thấy được gì?"

Vương Lam: "... Không có gì cả, ngoại trừ một ít đường, muối và bột mì."

Lạc My khá ngạc nhiên: "Cũng không phải chứ, cái tủ khá lớn, lại chỉ chứa có bao nhiêu đó?"

Xem ra gia cảnh của Lục đại ca rất khó khăn, họ tất nhiên muốn có rất nhiều thức ăn chất đầy tủ, chỉ là bọn họ không có tiền.

Vương Lam đi xung quanh một vòng, tìm được một cái thùng để đựng gạo, mở nắp ra thì bên trong hoàn toàn trống trơn.

Thứ cảm giác xúc động kì lạ này, tuôn trào bên trong suy nghĩ của Vương Lam.

Đối với một người luôn sống trong hoàn cảnh không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì, thì bây giờ mình cũng không biết, nên diễn tả tâm tình lúc này ra sao cho đúng.

Vương Lam: "Cậu xem đi, chiều nay chúng ta có gì để ăn hay không? Còn chưa biết đâu.

Thế nên, bốn cái bánh bao khi nãy chúng ta ăn, đã rất quý giá rồi."

Lạc My cảm động không ngừng: "Nói vậy... chúng ta đã ăn những thứ mà phu thê Lục đại ca đã để dành lại ư, buổi sáng... hai người bọn họ, không biết... đã ăn gì chưa?"

Vương Lam cùng Lạc My có chút khó xử, đã là thân phận đi ở nhờ, bây giờ còn phát hiện gia cảnh nhà người ta thật không chứa nổi hai người, ai da...

Vương Lam chợt nhận ra: "Nhà đã không còn gạo, vậy hôm qua bữa cơm tối đó, đã dùng hết số gạo trong nhà."

Phu thê bọn họ thật sự quá tốt, cho dù không biết hai người chúng ta là ai, từ đâu đến đây.

Chẳng trách, Lục đại ca ăn rất ngon, vẻ mặt hạnh phúc tràn ngập đó, chắc chắn là bao lâu rồi không được ăn một bữa đầy đủ như vậy.

Lúc này Lạc My và Vương Lam bước ra vườn rau sau nhà, tìm Phương đại tẩu.

Lạc My: "Phương đại tẩu, người có cần gì không, bọn muội có thể giúp một tay."

Vương Lam gật đầu phụ họa, cô cũng không muốn trở thành người rãnh rỗi.

Phương đại tẩu cười nhẹ nhàng: "Không cần đâu, bọn muội lại không rành những việc này, nếu đụng vào, có khi lại làm hư mọi thứ.

Nếu các muội buồn, cứ đi dạo bên ngoài thôn một vòng xem sao."

Đi dạo bên ngoài thôn? Đây cũng là một ý kiến không tệ, đêm qua đến đây đã tối muộn, quan cảnh trên đường quanh thôn cũng chưa kịp thấy rõ.

Chi bằng nhân lúc trời sáng, đi tìm hiểu một chút, sẵn tiện dò xét xem người dân trong thôn sinh sống thế nào?

Lạc My nghe qua đi dạo cũng khá hứng thú, nhưng lại nhiệt tình muốn giúp đỡ một phần cho Phương đại tẩu.

Bọn mình đã đến nhà người ta ăn nhờ ở đậu, thì cũng nên bỏ chút công sức, giúp được việc gì thì giúp.

Với sự chân thành muốn phụ giúp của Lạc My, Phương đại tẩu cũng nhất quyết không cần họ giúp đỡ, mà luôn khuyên bọn họ ra ngoài tản bộ.

Vương Lam tinh ý nhận ra... dường như Phương đại tẩu có chuyện gì đó, muốn mình và Lạc My tránh mặt thì phải.

Nếu mình đoán không sai, thì chắc chắn chín phần là Phương đại tẩu đang có ý định này.

Thuận theo suy diễn của bản thân, Vương Lam cũng muốn cho Phương đại tẩu giải quyết chuyện cần làm.

Cho nên trong tình huống này, mình cùng Lạc My vẫn nên ra ngoài thì tốt hơn.

Vương Lam kéo nhẹ tay áo của Lạc My ra hiệu: "Vâng, Phương đại tẩu nói không sai, hôm qua vừa mới đến đây, còn chưa biết rõ đường đi lối về.

Bây giờ bọn muội sẽ ra đó đi dạo vài vòng, tìm hiểu kĩ càng đường đi nước bước."

Lạc My nghe qua cũng không có ý kiến, nhưng cũng không có ý định rời đi: "Lạc My, chúng ta đi thôi."

Lạc My lắc đầu: "Sau khi phụ giúp Phương đại tẩu xong, chúng ta mới đi có được hay không?"

Hôm nay Lạc My lại bắt đầu bày trò gì đây, không phải ngày thường rất không thích đụng đến mấy việc chăm sóc rau quả cây cảnh, của nông gia à.

Đột nhiên nhiệt tình đến như vậy, đổi tính sao?

Vương Lam nháy mắt liên tục: "Cậu không muốn biết, khung cảnh trong thôn thế nào à?

Hơn nữa, chúng ta đi để mở mang kiến thức nha."

Khi nói đến bốn chữ "mở mang kiến thức" Vương Lam đã cố tình lên giọng khá cao, có ý tứ nhắc nhở Lạc My.

Như vừa được khai thông, Lạc My nhanh chóng đồng ý: "Vậy à, mau đi thôi."

Vương Lam: "..."

Phương đại tẩu: "..."

Có cần phải lật mặt nhanh như vậy không a! Trước đó còn bảo ở lại phụ giúp nhiệt tình cơ đó.

Còn tốt, vẫn biết mình đang cố tình nhắc nhở cậu ấy.

Cứ nghĩ là do cú sốc xuyên không, làm cậu ấy ngơ ngẩn ra rồi chứ.

Phương đại tẩu: "Hai muội cứ đi thoải mái, buổi trưa hãy quay về... ăn trưa."

Vương Lam: "Vậy... bọn muội xin phép ra ngoài, gặp lại Phương đại tẩu sau."

Phương Mạn vẫy tay chào với gương mặt cười mỉm, nhưng Vương Lam lại thấy nàng ấy có vẻ đang lo lắng chuyện gì?

Lạc My xung phong đi trước dẫn đường, quá háo hức với quan cảnh xung quanh, mà không chờ đợi Vương Lam đang đi ở phía sau.

Nhìn người phấn khích đi phía trước, bỏ mặc mình không quan tâm đến, Vương Lam có điều suy ngẫm, vẫn là tính cách này hợp với cậu ấy hơn.

Vì đường đi vốn khá xa lạ với bọn họ, nên Vương Lam cũng không để Hàn Nguyệt cách mình quá xa được.

Đành phải nhanh chân chạy về phía của Lạc My, nếu cả hai cùng đi lạc thì đừng nói là buổi trưa, có khi là đến tận tối, cũng chưa thể về đến nhà Lục đại ca.

Vương Lam: "Đợi tớ với, cậu làm gì mà hăng hái như vậy?"

Lạc My quay người cùng sánh vai với Vương Lam: "Cậu xem, phong cảnh ở thời không này rất đặc biệt, thế giới của chúng ta, có tiền cũng không thể ngắm được đâu."

Đúng là không phủ nhận phong cảnh nơi đây, vô cùng xinh đẹp, không khí lại rất trong lành, chỉ là... cuộc sống sau này phải tiếp tục như thế nào, liệu Lạc My cậu ấy đã suy nghĩ đến chưa?

Vương Lam trở nên trầm lắng đến kì lạ, đến Lạc My cũng bị ảnh hưởng theo.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play