Chuyện cậu ta có hôn phối, liên quan gì đến mình kia chứ!

Chẳng lẽ, nha đầu này lại suy nghĩ sai hướng rồi đi, mình chỉ đơn giản hỏi giúp cậu ấy vài câu thôi mà.

Hàn Nguyệt bực tức: "Ta chỉ là quên đi kí ức, tiện thể hỏi vài thứ về ngài ấy, còn chuyện ngài ấy có hôn phối hay không?

Cùng ta có quan hệ?"

Thanh Liên bình tĩnh đáp: "Cũng được xem như là có đi, đầu năm nay không phải lão gia đã định tâu với hoàng thượng, chỉ hôn cho hai người đó ư."

Hàn Nguyệt nghe qua, thì rất kinh ngạc: "Cái gì? Có chuyện này sao? Ta... không có ấn tượng nha."

May quá, chỉ là dự định, bằng không vừa mới xuyên không đến đây, vừa có một người phụ thân, mà còn tặng thêm một vị hôn phu... thì có chút không vui a.

Nhưng nếu là một người xa lạ soái khí ngời ngời, mình còn thấy thú vị, có điều cứ cố tình là Lãnh Hiên... xin nhường.

Thanh Liên: "Tiểu thư chẳng phải nói là đã quên hết rồi à, làm sao có ấn tượng về chuyện này được."

Nếu như tể tướng đại nhân đã có suy nghĩ đó, thì tại sao lại không chính thức lên tiếng?

Phải chăng, giữa đường có chuyện gì ngán chân?

Hàn Nguyệt có chút khó hiểu: "Cuối cùng thì có kết quả gì?"

Thanh Liên: "Kết quả... chẳng có sau đó nữa."

Bất lực nhìn tiểu thư nhà mình, Thanh Liên kiên nhẫn kể ra mọi chuyện, thật ra mọi thứ đều nằm trong dự định của tể tướng đại nhân.

Ông ta muốn gả con gái cho vị hầu gia cao quý này, mai sau tạo dựng chỗ dựa vững chắc cho bản thân.

Chỉ là Lãnh hầu gia, không hề có tình ý gì với nữ nhi nhà ông.

Thế nên vì củng cố địa vị, ông ta liền tìm cơ hội gặp riêng quý phi, để bày tỏ lòng thành.

Về phía quý phi, thì không có vấn đề, bà ta cũng rất nhiệt tình ủng hộ, nói gì đi nữa, cũng là thân phận thiên kim nhà tể tướng.

Nếu phối hôn cùng cháu trai của bà ta, sau này địa vị trong cung của bản thân, cũng được giữ vững.

Trời không chiều lòng người, trưởng bối hai bên đã thuận lòng vừa ý, nhưng hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, lại phản đối đến cùng.

Lý do à, tất nhiên là vì Hàn Nguyệt đã đem lòng yêu mến người khác nha.

Và vị hầu gia nào đó, lại tương tư một người nữ nhân khác.

Nghe đến đây, Hàn Nguyệt trở nên vô cùng hoang mang: "Vậy... người ta thích là ai?"

Thanh Liên một mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: "Còn ai khác được chứ, là Thượng thư đại nhân."

Thượng thư đại nhân, à ra là một trong những người bị tình nghi cho vụ việc Bạch Cốc lần này.

Ngày thường, nguyên chủ rất yêu thích hắn ta, không lẽ vì chán ghét phiền phức, mà hắn ta âm mưu nhân cơ hội lần này giải quyết sạch sẽ.

Chắc không phải chứ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thế giới này mình không hòa hợp nổi.

Sau khi trở về phòng của mình, Lãnh Hiên vẫn đang ngồi một mình chậm rãi uống trà.

Nhìn qua đúng là điềm đạm, khí chất, nhưng bên trong là sóng cuộn gió gào a.

Chưa bao giờ mình có cảm giác, ngồi một mình trong phòng vào đêm tối như thế này.

Làm cách nào... có thể trải qua được một đêm dài đằng đẵng đây.

Thời điểm này mình mới nhận ra, mỗi khi được ngủ cùng dàn vệ sĩ của mình, mới là chân ái.

Đang lúc thả hồn ngồi suy nghĩ viễn vông, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Lãnh Hiên giật mình đứng dậy, đã vào giữa đêm, không biết là ai còn đến tìm mình kia chứ?

Lãnh Hiên lấy hết thần thái tổng tài của mình ra, mà sử dụng: "Có chuyện gì?"

Người bên ngoài nhanh chóng trả lời: "Lãnh đại nhân, Trần tướng quân lo sợ ngài ngủ ở đây không quen, ra lệnh cho chúng thuộc hạ đến trước cửa canh chừng.

Ngài cứ yên tâm đi nghỉ ngơi, thuộc hạ sẽ canh gác bên ngoài.

Có gì căn dặn, ngài cứ việc lên tiếng."

Thật có chuyện tốt đến như vậy, dĩ nhiên là không a, tên Trần tướng quân đó, chắc đang lo sợ mình bỏ trốn giữa đêm, cho nên cử người qua đây canh phòng nghiêm ngặt.

Tuy là hiện tại mình bị người ta tạm như khống chế sự tự do, nhưng đổi lại đêm nay có tận mấy người đứng ngoài cửa canh gác cho mình ngủ, còn chuyện gì có thể tốt hơn nha.

Việc mình cần làm ngay lúc này, chính là mau chóng đi ngủ ha ha...

Không biết Hàn Nguyệt có điều tra được thông tin gì về mình hay không đây, thôi đi, ngủ trước, ngày mai tính sau.

Sáng tinh mơ, khi nhà nhà người người vẫn còn đang say giấc nồng, thì từng cơn gió lạnh, lướt qua khung cửa sổ tràn vào bên trong phòng, làm cho Vương Lam và Lạc My run hết cả người.

Mặc dù chỉ là cơn gió thoảng qua, nhưng tình hình hiện tại của bọn họ bây giờ, có chút khó nói.

Căn nhà của phu thê Lục Tiểu Thanh cũng không được xem là quá kín, cộng thêm chăn đắp chỉ có một cái.

Hai người bọn họ đã phải chen chúc nhau cùng đắp, quần áo trên người lại là dạng mỏng manh.

Vương Lam: "A... tớ lạnh quá."

Lạc My lúc này đã lạnh đến nỗi run cầm cập, trong số bọn họ, cô là người có sức chịu lạnh yếu kém nhất.

Vì vậy, khi còn ở nhà, mỗi khi mùa đông kéo về, Lạc My sẽ rất kĩ lưỡng trong việc lựa chọn quần áo. Cô thật sự không thể chịu lạnh quá lâu.

Nhìn thấy Lạc My đã sắp không chịu được nổi, Vương Lam nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn khắp phòng, xem có tìm được vật gì có thể phục vụ cho việc sưởi ấm được hay không.

Rất tiếc là không tìm thấy được thứ gì, thật sự thì Vương Lam cũng không cần tốn nhiều sức đi tìm, cô hiện vẫn đang ngồi tại trên giường đưa mắt nhìn quanh mà thôi.

Căn phòng đơn sơ như vậy, vốn dĩ là không có nổi thứ gì khác.

Vương Lam đột nhiên nhìn đến cây đèn dầu trên bàn, ánh sáng có hơi nhỏ một chút, nhưng ở hoàn cảnh này, nó đã là sự lựa chọn tốt nhất.

Vương Lam vui vẻ, bước xuống đi đến trước cây đèn dầu... nhưng là... đốt nó lên bằng cái gì a.

Lạc My rút đầu từ trong chăn ra nhìn Vương Lam: "Sao vậy, cậu mau chóng đốt nó lên đi, có còn hơn không mà?

Chúng ta không nên yêu cầu hoàn hảo quá a."

Yêu cầu hoàn hảo gì chứ: "Đốt nó lên bằng cách nào. Tớ không biết."

Lạc My lúc này mới ngớ người: "À... tớ cũng không biết."

Thôi vậy, nếu đã không thắp sáng lên được, Vương Lam đành phải quay về giường, đắp tấm chăn mỏng cùng Lạc My.

Vương Lam và Lạc My hai người lại cùng nhau quấn chăn, tiếp tục đi ngủ. Dù là hơi lạnh, nhưng không có cách nào hơn, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, ngoài việc tiếp tục đi ngủ, bọn họ còn có thể làm gì.

Đúng là đây có được xem là phân biệt đối xử hay không, trong khi hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên chăn êm nệm ấm, thì Vương Lam cùng Lạc My lại phải chịu không ít khổ.

Có thể đối với người nông gia bình thường, có nơi để ở, có giường để nằm, có chăn để đắp, đã là vô cùng hạnh phúc.

Chỉ là điều kiện cuộc sống thuộc giới thượng lưu cao sang như Vương Lam bọn họ, thì tình trạng hiện tại là vượt quá sức chịu đựng.

Vô tình rơi vào thế giới này, đã là điều Vương Lam và Lạc My không mong muốn, cũng may là bọn họ đã được Lục Tiểu Thanh cho về nhà sống tạm.

Nếu không, bọn họ lúc này chắc chắn vẫn đang ở trong rừng sâu, cho là gặp may tìm được đường ra, nhưng ở nơi này không quen biết ai.

Biết đi đâu về đâu để xin giúp đỡ, chưa nói quần áo, kiểu tóc của hai người họ khá xa lạ với người ở nơi đây. Không khéo, bọn họ lại bị người dân đuổi đánh.

Thời tiết khá lạnh, nhưng Vương Lam và Lạc My mệt mỏi, nên vẫn thiếp đi đến sáng.

Lúc bọn họ thức dậy, thì mặt trời đã lên cao rồi đi, Lục Tiểu Thanh sáng sớm đã đi vào rừng đốn củi. Phương đại tẩu cũng đang bận rộn ở sau vườn.

Vương Lam là người tiến đến chào hỏi Phương đại tẩu trước: "Xin chào buổi sáng, Phương đại tẩu."

Phương Mạn đang bận tay chăm sóc mấy loại rau, cũng quay mặt lại tươi cười đáp lễ: "Gặp qua Vương Lam muội."

Hai người vừa xong màn chào hỏi đầy khách sáo, thì đến lượt Lạc My chạy ra: "Buổi sáng tốt lành, Lục phu nhân."

Vương Lam: "..."

Cậu ấy không thể nào sửa lại cách xưng hô, cho giống nhau được à?

Cứ phải tạo sự thắc mắc cho người xung quanh.

Phương đại tẩu cười nhẹ: "Nhà bọn muội, có thói quen chào buổi sáng theo cách này à.

Rất đặc biệt, cùng với người ở nơi đây, không giống nhau."

Vương Lam cười trừ: "Phương đại tẩu thật tinh ý, đúng là quê hương của bọn muội, có cách chào như vậy."

Phương đại tẩu nhẹ gật đầu: "Bọn muội rửa mặt đi, trong bếp có một ít bánh bao, các muội dùng tạm trước."

Vương Lam nhạy bén, bắt được một chút ý tứ ngại ngùng từ Phương đại tẩu, nhưng lại vờ như không nhận biết.

Bản thân mình đang ở nhờ nhà người ta, có những chuyện không tiện hỏi thẳng, vẫn nên quan sát thì hơn.

Lạc My: "Chúng tôi... à không... bọn muội, đa tạ Lục phu nhân.

Vương Lam đi thôi."

Nhanh tay kéo lấy Vương Lam chạy đi vệ sinh cá nhân, buổi sáng ra mình đã cảm thấy rất đói rồi, mau mau rửa mặt đánh răng còn đi ăn sáng.

Là người một hai kéo Vương Lam chạy theo không kịp, cho đến hiện tại đột ngột dừng lại: "Khoan đã, chúng ta bây giờ, đánh răng bằng cái gì?"

Vương Lam nhìn quanh nơi mọi người tắm gội hằng ngày, chỉ qua một nơi bày những vật như là dùng để đánh răng.

Thời này làm sao có được bàn chải như họ mong muốn, nhưng vật này là làm sao để sử dụng a.

Vương Lam cầm lên một cái, lấy thêm một ít muối được chuẩn bị sẵn, bắt đầu đánh răng.

Phải nói sao đây, tuy nhìn qua sẽ nghĩ rất khó để sử dụng, nhưng Vương Lam lại sử dụng nó vô cùng thuận lợi.

Ngoài sức tưởng tượng, mình nghĩ nó sẽ khá đau, ngược lại cũng mềm mại, không biết vật liệu là gì đây.

Lạc My vẫn đang nhìn vào cây bàn chải kì lạ kia, mà chưa có ý định đánh răng.

Vương Lam thúc giục Lạc My: "Mau đánh răng đi, tớ cảm thấy nó cũng không tệ."

Tỏ vẻ không tin cho lắm, nhưng Lạc My vẫn đánh thử xem sao.

Lạc My vui vẻ: "Đúng là cảm giác rất ổn, mặc dù không phải hàng cao cấp."

Vương Lam: "... bỏ qua ý niệm đó đi."

Đánh răng xong là đến công đoạn rửa mặt, cổ đại sẽ chú trọng sử dụng dược liệu thiên nhiên để làm đẹp.

Dĩ nhiên chỉ có những tiểu thư gia đình quyền quý, còn những người nữ nhân nông gia, thì điều này là vô cùng xa xỉ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play