Đại Thần Từ Chối Tôi Rồi

Chương 2: Hóa học.


7 tháng


Chương 2: Hóa học. 

Cố Hinh mang theo một bụng hoang mang cùng khó tin mà bước vào lớp học.  

Từ sau khi đọc được chương tiểu thuyết mới nhất kia cô vẫn luôn trong trạng thái thất thần. Mơ mơ hồ hồ mà ăn xong bữa trưa, trong đầu cô lúc này chính là một mớ suy nghĩ ngổn ngang.

Cố Hinh nằm ra bàn, thở dài một tiếng, còn may chiều hôm nay còn không có tiết hóa học, liền như vậy mắt không thấy, tâm không phiền đi. 

Bạn cùng bàn thấy cô thở dài liền có chút hiếu kì. Nhạc Lam huých vai cô nói:

“ Này Cố Hinh, mày đây là thở dài cái gì? Không phải lại chưa làm bài tập đấy chứ?”

“ Nghĩ thoáng một chút đi bạn tôi. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến học hành.”

Bạn cũng bàn kiêm bạn thân của Cố Hinh - Nhạc Lam chính là một học bá điển hình. Cả ngày trong đầu đều có sin, cos, tan và đủ thứ loại phương trình tích phân, hình học,... Trừ khi là câu chuyện tình cảm của hai mỹ nam bằng không những thứ khác nói với cô ấy đều vô dụng. 

Trong lúc hai người còn muốn nháo với nhau một trận thì Lan Nghê, thành viên cuối cùng của nhóm bạn 3 người đã bỏ tai nghe xuống, xoay người lại, hiếm có lòng tốt mà nhắc nhở bọn họ một câu:

“ Vào tiết rồi, giáo viên cũng sắp lên, đừng ồn ào nữa.”

Hai người nghe vậy cũng ngoan ngoãn mà chuẩn bị sách vở cho tiết học. 

Đó là trước khi tiết học bắt đầu ngoan ngoãn là vậy, đợi sau khi giáo viên bắt đầu giảng bài Cố Hinh liền gục xuống bàn mà ngủ. Một đêm trằn trọc, hiện tại cô thực sự là rất buồn ngủ. Trước đó còn không quên dặn dò người bên cạnh:

“ Tao ngủ đây, có việc cũng đừng tìm tao làm gì, tiết 2 bắt đầu rồi thì gọi tao dậy.”

Tiết hai chính là tiếng anh, giáo viên tiếng anh cùng văn học không giống nhau. Văn học lão sư hiền lành lại thêm một tầng “học sinh cưng” thì cô ngủ một tiết cũng không sao. Ngược lại ngủ trong giờ tiếng anh chắc chắn là phải bị “lột một tầng da”.

Cố Hinh cứ vậy mà an ổn ngủ qua một tiết đầu tiên, đến khi bị người bên cạnh lay tỉnh cô mới khó khăn mà ngẩng đầu dậy. Ngủ một giấc thật sự rất thoải mái nhưng là gục đầu lâu như vậy cổ của cô cũng sắp hóa đá rồi. Chờ tới khi nhìn rõ người trên bục giảng Cố Hinh liền cảm thấy không chỉ cổ mà toàn thân cô đều hóa đá rồi, não cũng tương tự như vậy, dẫn tới cô miệng liền nhanh hơn nào mà thốt lên, âm lượng cũng có chút lớn:

“Sao lại là hóa học?”

Tức thì những bạn học trong lớp còn đang đứng chào giáo viên liền đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cố Hinh biết mình thất thố cũng che miệng lại, nhưng đã muộn, mọi người đều nghe rõ lời cô nói. 

Hóa học lão sư lại tựa như cái gì cũng chưa nghe thấy, vẫn là một bộ dáng văn nhã điềm đạm như ngày thường. Đợi khi cả lớp đều ngồi xuống mới lên tiếng:

“ Giáo viên tiếng anh của các em hôm nay có việc đột xuất nên cùng tôi đổi tiết. Giờ hóa cuối tuần các em sẽ học tiếng anh.” 

Cố Hinh thấy hắn không truy cứu mình liền lén lút thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là không đợi cô vui vẻ lâu liền nghe thấy người trên bục giảng nói tiếp:

“ Bạn học Cố Hinh, em đối với môn hóa học có ý kiến gì? Hay là đối với người dạy hóa học có ý kiến?”

“ Thầy… thầy hiểm lầm rồi. Em… em là quá phấn khích khi được học hóa nên mới như vậy…”

Cô xác thực là có “ý” nhưng chắc chắn không phải thứ thầy ấy đang nghĩ. 

Lục Lương nghe lời của cô cũng không có phản ứng gì quá lớn, trên mặt lộ ra ý cười nhạt.

“ Nếu đã là vui mừng, vậy em liền lên để tôi kiểm tra bài cũ một chút, cũng không cần mang theo vở ghi, nói lại chút lý thuyết bài trước cho cả lớp cùng nghe là được.”

Cố Hinh triệt để sụp đổ rồi. Mặc dù hóa học chính môn cô học tốt nhất trong mấy môn tự nhiên nhưng đó hoàn toàn gói gọn trong việc làm bài tập vận dụng nhé! Nếu là muốn cô đọc được một bài lý thuyết hoàn chỉnh là hoàn toàn không có khả năng!

Cuối cùng trải qua một hồi viết phương trình rồi dẫn ra tính chất lại cộng thêm một đám bạn tốt ở phía dưới hỗ trợ cuối cùng Cố Hinh cũng đem theo một điểm 8 trở về chỗ ngồi. 

Sau đó suốt một tiết học cô cũng không có cách nào tập trung được. Bây giờ nhìn hắn Cố Hinh không chỉ đơn thuần là mặt đỏ tim đập nữa rồi mà dường như còn có chút suy tư. Cô hiện giờ chính là nhớ tới “ngài ấy”, không phải với thân phận hóa học lão sư mà là đại thần. 

Đại thần có bộ não vô cùng tốt, những thứ người khác biết ngài ấy cũng biết. Những gì người khác không bao giờ nghĩ đến, ngài ấy sẽ nghĩ ra. Đó là lý do khiến cho những tình tiết trong tiểu thuyết của ngài ấy luôn là mới mẻ, hướng suy nghĩ của ngài ấy luôn khiến độc giả khó có thể phán đoán chính xác. 

Đại thần rất hài hước, sẽ có thể từ một vấn đề bình thường nói đến khiến cô cười vô cùng vui vẻ. Nhưng là miệng lưỡi ngài ấy cũng vô cùng sắc bén, người khác nếu nói điều gì không đúng về ngài ấy liền có thể bị nói đến cứng họng, một chữ cũng không thể tiếp tục phát ra.

Cô rất thích được trò chuyện với đại thần, cũng không biết từ khi nào mỗi khi nhìn thấy tin nhắn của ngài ấy thì bên môi sẽ không tự chủ được mà treo lên một nụ cười. 

Cố Hinh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cô lại nghĩ đến lần đầu nhìn thấy lão sư. Hóa học lão sư - Lục Lương, ngày đầu bước vào lớp, khuôn mặt như tượng tạc cùng khí chất văn nhã đó của thầy ấy đã khiến rất nhiều nữ sinh trong lớp phát cuồng. Nhưng trong đó không bao gồm Cố Hinh, cô theo như cách nói của những người bạn chính là “miễn nhiễm” với nhan sắc, dù là một nam nhân được nhiều bạn nữ yêu thích như vậy cũng chỉ nhận đánh giá “tạm được” của Cố Hinh. 

Cô vốn nghĩ bản thân chỉ có hứng thú với những con chữ, nhưng không, có một điều đã xảy đến. Cố Hinh chưa bao giờ biết điều đó, cho tới thời khắc cô nghe thấy giọng nói trầm lặng tràn đầy từ tính của lão sư, rằng cô chính là một thanh khống(*)

(*)Thanh khống: chỉ những người thích nghe giọng nói, đặc biệt là những giọng họ cảm thấy ấn tượng và bị cuốn hút bởi giọng nói đó, chỉ thích được nghe nó mỗi ngày. Những người này thường bị thu hút bởi một chất giọng nào đó, có thể là giọng cao, thấp hoặc trung, giọng nam trầm hay giọng nghe như tiếng trẻ con líu lo.. và nghe người khác nói, ca hát đối với họ là một loại hưởng thụ.

Cố Hinh đặc biệt thích nghe giọng của Lục Lương, dù là lúc giảng bài,  lúc thầy ấy chia sẻ những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống hay là lúc những lời nói không chứa một từ ngữ thô tục hay xúc phạm nào của thầy ấy thốt ra để răn đe học sinh, dù là chính bản thân cô phải “nhận” những lời đó thì Cố Hinh vẫn luôn có một loại cảm giác khó nói thành lời. Giống như lúc cô đọc những câu từ của đại thần vậy, đều là một loại hưởng thụ. 

“ Bạn học Cố Hinh, mời em trả lời câu hỏi này.” 

Tên của cô vừa vang lên lại lần nữa thu hút sự chú ý của các bạn học trong lớp, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để kéo “hồn” của Cố Hinh đang suy nghĩ mông lung về. Cuối cùng vẫn là Nhạc Lam ra tay, huých một cái thật mạnh vào cánh tay Cố Hinh mới khiến cô phản ứng lại:

“ Gì vậy Nhạc Lam? Mày có bệnh à? Đang học bình thường sao lại huých tao rồi? Đau muốn chết mất.”

Nhạc Lam đỡ trán không đáp lại, lúc này Cố Hinh mới ý thức được tình cảnh của bản thân. 

Lục Lương trên bục giảng lại coi như không thấy một trận khôi hài vừa rồi, giọng nói vẫn chậm rãi mà bình thản:

“ Sao rồi Cố Hinh? Em nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này chưa?” 

Cố Hinh liếc mắt về phía màn chiếu, đến khi nhìn rõ đề bài cô liền cảm thấy cuộc sống này không còn gì nuối tiếc nữa rồi. Mẹ kiếp! Vậy mà lại là bài toán phân biệt hóa chất bị mất nhãn!? Cô thật sự không hiểu được mà! Không phải là mấy cái tên hóa chất thôi à!? Sao có thể suốt ngày đều mất như vậy chứ? 

Cố Hinh căng da đầu lục lọi kiến thức trong đầu, cuống đến nỗi da mặt đều bắt đầu nóng lên:

“ Để phân biệt muối ammonium ta có thể cho tác dụng với dung dịch kiềm như NaOH,...”

Sau một hồi nói không phân biệt đúng sai Cố Hinh cuối cùng cũng được giải thoát, đúng 3/5 chất. Hai chất cuối cùng còn sót lại cô không thể phân biệt nổi liền đoán bậy, nhưng là cô cũng không ngờ đến tỉ lệ 50:50 cô còn có thể đoán sai được, ngày hôm nay quả thực là vận may sh*t chó mà. 

Lục Lương sau khi để cô ngồi xuống liền không nhanh không chậm hỏi học sinh phía dưới một câu:

“ Lớp của chúng ta đã có bạn nào đang yêu đương chưa nhỉ?”

Câu hỏi này vừa ra có người đỏ mặt cũng có người hào hứng điểm tên những ai trong lớp đã có người yêu. Lục Lương nhìn phản ứng của bọn họ nụ cười bên môi cũng chưa hề hạ xuống, hắn cầm phấn viết lên bảng thứ gì đó. Khi viết xong mọi người đều thấy được đó là một phương trình phản ứng hóa học của mấy hợp chất họ chưa từng biết tên. Giáo viên của họ cũng vô cùng tận tâm với nghề nghiệp liền giới thiệu cho họ biết:

“ Nhưng chất các em nhìn thấy trên bảng lần lượt là Dopamine, chất dần truyền thần kinh. Serotonin, có trong hệ tiêu hóa và thần kinh con người. Cuối cùng là Oxytocin, một hormone được tiết ra khi con người cảm thấy lãng mạn. Ba chất này kết hợp lại có thể tạo ra một chất khiến con người ta cảm thấy khoan khoái, yêu đời và rất dễ điều chế được trong phòng thí nghiệm. Nhưng nếu hít vào quá nhiều sẽ khiến chỗ này có chút vấn đề.”

Hắn chỉ chỉ vào đầu rồi từ tốn nói tiếp:

“ Đó cũng là lý do vì sao có câu nói khi có tình yêu thì trí thông minh của con người thường bị suy giảm.”

Đợi hắn nói xong bên dưới liền vang lên một trận sôi nổi, có vài nam sinh chuyên pha trò trong lớp cũng không bỏ qua cơ hội này:

“ Thầy à, có phải vì sợ bị suy giảm trí thông minh mà đến giờ thầy vẫn độc thân không vậy?” 

Lục Lương chỉ cười không đáp lại, coi như ngầm đồng tình.

Chuyện hóa học lão sư - Lục Lương ngay cả người yêu cũng chưa có là việc mà cả khối 11 bọn họ đều biết. Cũng bởi nguyên do đó mà nữ sinh hâm mộ hắn ngày càng nhiều. 

Một màn này vừa qua đi thì tiết học của bọn cũng kết thúc. Cố Hinh - người mà cả một tiết học đều thả hồn vía lên mây nhanh chóng được hội chị em thân thiết “thăm hỏi” nhiệt tình. 

“ Suốt một tiết học đều thẫn thờ, ngay cả giáo viên gọi cũng không phản ứng lại, khai mau, có phải mày thích ai rồi đúng không?”

Có Nhạc Lam đi đầu Cố Hinh còn chưa kịp đáp lại thì Lan Nghê đã lên tiếng:

“ Thái độ ngập ngừng suy nghĩ này rất đáng ngờ, khác hoàn toàn với ngày thường, không cần suy nghĩ đã phủ nhận. Chắc chắn là có biến rồi.”

Cố Hinh chính là một người dù có đánh chết cũng không thừa nhận bản thân đã có đối tượng yêu thích. Cô xua xua tay đáp:

“ Bớt nói nhăng nói cuội đi, tao đây là đang suy nghĩ tình tiết mới cho truyện thôi. Lo học hành đi, cả ngày đều nghĩ đến yêu đương gì chứ!?”

Lan Nghê dùng ánh mắt phán xét mà nhìn về phía Cố Hinh:

“ Phải rồi, bạn học Cố Hinh của chúng ta chính là một học sinh ngoan. Không nghĩ về tình yêu của bản thân chỉ lo nghĩ cho việc yêu đương của người khác(*) thôi.”

(*) Ở đây là nói Cố Hinh nghĩ về tuyến tình cảm của nhân vật chính trong truyện. 

Bọn họ ở bên này nói qua nói lại một hồi thì ở bàn bên hai bạn nữ khác trong lớp cũng đang bàn luận về tin tức bọn họ mới vừa nghe được:

“ Biết gì không? Thầy Lục Lương sắp nghỉ dạy rồi đó.”

“ Hả!? Mày nghe chuyện này ở đâu vậy? Đang yên lành sao lại nghỉ chứ?”

“ Là bạn bên lớp khác nói với tao, mẹ của nó là thư ký của trường nên đây chắc chắn là tin thật. Nó nói thầy ấy sắp hết hạn hợp đồng với trường chúng ta rồi, sau khi hết hạn sẽ không dạy ở trường chúng ta nữa.”

“ Sao lại như vậy chứ? Thật đáng tiếc mà. Nhờ thầy ấy mà bây giờ tao rất thích học hóa đó…”

“ Thôi đi, mày là thích nhan sắc của thầy ấy…”

Phần sau đó Cố Hinh đã không còn nghe lọt tai nữa rồi. Thứ duy nhất còn đọng lại trong đầu cô chính là việc đại thần sắp không còn ở nơi này nữa rồi. 

-------------------

Cố Hinh lại có một đêm mất ngủ rồi, nằm trên giường xoay qua xoay lại rất lâu vẫn chẳng thể vào giấc. Rõ ràng là một ngày thiếu ngủ nhưng lúc này cô lại tỉnh táo vô cùng. 

Cô nghĩ, nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng có một điểm chung là tất cả những chuyện đó đều về một người. Đại thần của cô - hóa học lão sư Lục Lương. 

Cố Hinh đắn đo một hồi cuối cùng cô vẫn trèo xuống khỏi giường. Bây giờ đã hơn 1h sáng, bố mẹ đều đã ngủ say nhưng Cố Hinh vẫn cố gắng hành động nhẹ nhất có thể, tránh để bọn họ thức giấc.

Cô đến bên bàn học của mình, nhấn mở đèn bàn, ánh sáng vàng cam ấm áp nhanh chóng chiếu sáng một góc phòng. Cố Hinh lấy giấy bút ra bắt đầu cặm cụi viết gì đó. Một trang giấy trắng rất nhanh liền bị những con chữ phủ kín. 

Cố Hinh nhìn nhìn một chút, rất nhanh liền vo tờ giấy lại thành một cục, ném vào góc bàn. Lần nữa lấy ra một tờ giấy mới, Cố Hình còn cố tình lấy bút có ngòi khác với loại cô hay sử dụng, ngay cả chữ cũng viết nghiêng toàn bộ sang phải. 

Đêm đó hôm đèn học của Cố Hinh tới gần 4h sáng mới tắt. Sáng hôm sau ngay khi bố mẹ vừa ra khỏi nhà cô liền chạy một mạch tới bưu điện, đem đồ vật gửi đi. 

----------------

Lời tác giả:

Cố Hoãn: Một chương gần 3000 từ này phải viết rất lâu mới xong. Đoản văn này còn khoảng 2-3 chương nữa là kết thúc rồi, sau khi kết thúc tôi sẽ lại tập trung cho “Nhật ký sinh tồn của cá mặn hào môn” nhé. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play