<code> "Cắt" đạo diễn vừa mới nói xong toàn bộ diễn viên liền buông thả. </code>- Anh Chu, anh đọc lại kịch bản một chút
Biên tập đi tới, tay trái đưa nước, tay phải đưa cuốn kịch bản.Chí Hân liền ngồi xuống ghế tay cầm chai nước lọc dốc một mạch hết phần nửa.Thư kí nôn nóng trực tiếp để kịch bản lên bàn:
- Anh Chu, anh cứ nghỉ ngơi một chút, em còn có chút việc khác phải làm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân2.
Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng3.
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ4.
Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời=====================================
Chí Hân không quản nữa, cầm lên tập tài liệu dạy vừa đọc vừa ghi nhớ lời thoại.
- Này,này,xem kìa -ai đó cất lời<code> Chí Hân cũng vì hiếu kỳ nên quay lại xem đã có chuyện gì lại khiến mấy nhân viên náo loạn cả lên.Từ cửa vào hậu trường, hai bóng dáng xuất hiện.Ánh sáng làm cho chói quá, Chí Hân nheo mắt nhìn cho rõ: </code>- Ai vậy?<code>Hai người kia từ từ bước vào, cho treo trên mặt nụ cười khiến người người chao đảo.Cả hai đều có màu tóc tím và đôi mắt đầy mê hoặc.Trên người họ từ đầu tới chân toàn là hàng hiệu xa xỉ cứ như thể với bước ra từ một buổi biểu diễn thời trang. </code>- Chào quý ngài, ngài là Chu Chí Hân phải không?-Hoa Đạo chào hỏi, hơi cúi người để thấy rõ mặt mũi người đang ngồi trên ghế
Chí Hân có vài phần bất ngờ, rõ ràng là bản thân cậu chưa bao giờ quen biết với hai người này.
- Vâng, hai người tìm tôi sao?
- Vâng…à không, ông chủ của chúng tôi cho mời cậu
- Tôi sao?Nhưng đang giờ hành chính, tôi còn có việc, có thể để sau không?
- Có thể…?<code> Hai anh em họ nhìn nhau, trực tiếp bế Chí Hân dậy.Người cầm tay, kẻ cầm chân, khiêng cậu ra ngoài. </code>- Ủa alo?Thả ra,thả ra…-Chí Hân hét toáng
Đạo diễn thấy động liền đi tới, trước mặt là hai thanh niên trai tráng, tỷ lệ lẫn khuôn mặt đều rất tuyệt.
- Hai người là ai?Sao lại khiêng cậu ấy đi thế này?
- Đúng đó,đúng đó-Chí Hân bổ sung<code> Nào có ngờ tên đạo diễn sớm đã bị vẻ đẹp của hai tên bạo ngược kia làm cho lu mờ con mắt. </code>- Hay là hai người vào đoàn phim của tôi làm diễn viên, chắc chắn tôi sẽ đưa hai người lên đỉnh cao sự nghiệp<code>Trong chớp mắt tên đạo diễn nhìn xuống đã thấy cả ba người họ biến mất tăm, chẳng còn chút tung tích. </code>- Ủa? Mình đang nói chuyện với ai vậy?-Ông ta xoa đầu rồi quay đi, đầu óc vẫn còn mơ màng- Ơ?CHU CHÍ HÂN!?!<code>Mới đó ba người họ đã đứng trước cổng công ty, khí chất muốn làm cho người ta phải ngoái lại nhìn.Tiểu Diệp cũng vừa lúc đi ngang qua đại sảnh liền hiếu kỳ không biết đám đông kia đang vây quanh thứ gì? </code>- Oi oi oi,tránh ra,tránh ra đi mà-Hoa Đạo trên mặt tươi cười nhưng sâu bên trong lại chẳng ai lường trước được<code> Nghe thấy vậy đám đông dần tách ra nhường đường cho bọn họ.Cùng lúc đó Tiểu Diệp nhận ra dáng vẻ của Chu Chí Hân, cô không khỏi ngạc nhiên tới xe tròn đôi mắt </code>- Chu-Ch-?
Cô định gọi nhưng lại quyết định dừng lại khi nghe vài lời xì xào đồn thổi:
- Hai người kia nghe nói là thư ký của tổng giám đốc sâp nhận trước thì phải
- Soái ca kia không phải chính là Chu Chí Hân sao?
- Có khi nào anh ấy chính là tổng giám đốc giấu mặt không?<code> Tiếng cười nói của mấy cô nhân viên như đang đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Tiểu Diệp càng thêm hoang trêu.Chu Chí Hân lại thực sự là sếp lớn của cô sao? Vừa lúc này Chia Hân đi ngang qua, trên mặt thoáng hiện ra trước bất ngờ khi thấy cô bạn. </code>…****************…<code> Bà người bọn họ ngồi trên ghế trước khi Phàm Phàm tới.Cậu không những không điểm nào đón tiếp mà còn có chút nghiêm túc. </code>- Chí Hân, cậu tới rồi
- Hoàn hỉ quá, nhờ phước của ai mà tôi phải trốn đi thế này<code> Rõ là một câu nói đùa mà chẳng thể khiến cậu bạn cười nấy một cái.Tâm trạng Chí Hân giờ đã trùng xuống đáp trả lại ánh mắt lạnh như băng kia: </code>- Hmm, bao giờ thì cậu định nói ra sự thật?
- Sự thật? Không đời nào đâu-Phàm Phàm ngồi xuống, điệu bộ thong thả không chút gợn sóng<code> Chu Chí Hân hiểu rõ đối phương liền cười trừ, cậu dựa vào lưng ghế, đầu hơi nhà về sau: </code>- Cô ấy… không hẹn hò với bất cứ ai cả.Tsk! Còn nói cái gì mà không hợp, chỉ muốn lo vào sự nghiệp, viện cớ mà từ chối người ta<code> Phàm Phàm không khỏi bất ngờ, chính cậu cũng làm điều tương tự với tất cả các cô gái mến mộ mình.Cậu cười nhạt rồi mở nắp chai dầu dưỡng tóc, lấy ra một lượng vừa đủ rồi hút một đường từ thái dương về sau đầu. </code>- Aiss, con nhỏ cứng đầu-Cậu mỉa mai<code> Anh em Hoa gia vẫn ngồi im lắng nghe, có lẽ đã đoán già đoán non ra được phần nửa câu chuyện. </code>- Ủa vậy là anh Phàm từng có bạn gái à?-Hoa Đạo loi choi xen vào<code> Phàm Phàm nghe được liền dùng tay ấn đầu cậu ta mặc cho sự vùng vẫy. </code>- Còn chưa thông lỗ tai nữa à?-Phàm Phàm cau nhàu
- A!Đúng rồi<code> Tất cả bị Chí Hân làm cho giật mình, trong cùng một lúc đều quay lại nhìn. </code>- À thì…-Chí Hân gãi đầu, cô nàng ánh mắt của ba người họ- Hình như Tiểu Diệp là nhân viên ở đây mà không phải sao? Ban nãy tôi nhìn thấy cô ấy dưới đại sảnh mà
- Tên của cô ấy là gì? Để tôi tìm thử-Hoa Viễn cầm máy tính bảng muốn làm rõ nên hỏi lại
Chí Hân không ngần ngại liền trả lời:
- Ngân Diệp
- A,có đấy,là -Hoa Đạo như muốn nhảy ra khỏi ghế
- Tao không biết đấy-Phàm Phàm vừa nói vừa suy nghĩ<code> Nào có ngờ từ "Tao" đó lại lọt ngay vào tầm ngắm của hai anh thư ký may mắn nào đó.Phàm Phàm vừa kịp nhận ra phát ngôn vừa rồi đã bị cặp đôi này áp sát: </code>- Sếp vừa nói gì cơ?
- "Tao"luôn đó! Ngầu quá vậy nè*chọc chọc*<code> Chí Hân đứng dậy đi ra cửa kính, ta có viên còn tấm dền để ánh nắng rực rỡ chiếu vào văn phòng.Khung cạnh thành phố như thu gọn trước tầm mắt, không ngờ môi trường làm việc ở đây cũng khá đấy chứ. </code>- Ê!Phàm!
- Huh?-Phàm Phàm hơi giật mình,đưa mắt nhìn cậu bạn ám chỉ câu trả lời
- Đến sân bóng rổ không?Tôi muốn được chơi bóng lại với cậu!