<code> Trái lại với bầu không khí vui vẻ buổi tối qua,hôm nay đã yên tĩnh hẳn,có chút gì đó thật trầm lặng trong đôi mắt nai của cô thiếu nữ. </code>-Ba,mẹ,con đi đây
Nụ cười không còn trên môi, sự gượng gạo thôi thúc trái tim nhỏ bé ấy tìm đến một nơi khác.
- Ừm, chúc con may mắn
- Nhớ thường xuyên gọi điện về nhà cho ba
Bỏ lại sau lưng lời từ biệt,Linh Nghiệm dứt khoát quay đi.Cô đã mạnh miệng nói rằng nếu chưa học xong nhất định sẽ không trở về nước.Tuy rằng là câu nói trong một lúc nhất thời nhưng cũng có thể coi là lời nói thật từ đáy lòng.
…----------------…
Tiểu Diệp cùng Chu Chí Hân không thể đến tiễn bạn ra sân bay, trong lòng vô cùng áy náy. Nói là vậy nhưng thực sự là tình huống bất khả kháng, không thể nào bỏ bê việc học để làm một việc cá nhân.
Chí Hân nhìn sang cửa sổ thấy ngay máy bay đang bay ngang qua bầu trời xanh.Cậu mỉm cười nhẹ nhàng trong làn gió thu.Trong đâu sớm đã biết rõ không thể lúc nào cũng khư khư bên cạnh một ai đó. Có chia ly mới có ngày gặp lại, là quy luật tự nhiên muốn cũng chẳng thể thay đổi.
Tiểu Diệp ngược lại không hề thể hiện sự nuối tiếc ra mặt, đôi mắt chăm chăm nhìn vào đề thi trước mặt.Nếu cô cố gắng biết đâu sẽ được nhận vào một trường đào tạo tốt, sau này không phải lo tính, lại biết đâu có cơ hội gặp lại những người mà cô trân trọng.
…****************…
Cứ thế mà mọi người đều đang tiến lên phía trước.Phàm Phàm hết việc học trên lớp lại đến vài trung tâm ôn luyện kiến thức.Trình độ học tập tuy chỉ mới học lớp 11 nhưng học lực đã chẳng kém cạnh gì đàn anh,đàn chị khoá trên.Đến năm cuối cao trung, cậu được một trường đại học top đầu tuyển sinh ngay sau khi làm bài khảo sát năng lực.Tiếp bước chuyển thành công là 5 năm liên tiếp nằm trong top đầu của trường, gặt hái được nhiều thành tích tầm cỡ.
…----------------…
Tiểu Diệp thành tích cũng không quá cao nhưng cũng thuộc dạng"con nhà người ta".Trong 5 năm học đại học cô đã thay đổi không ít.Mái tóc dài ngang vai giờ đã tới thắt lưng.Khuôn mặt ngây thơ ngày ấy lại nhường chỗ cho những lớp phấn son nhẹ nhàng của hiện tại.
…----------------…
Chu Chí Hân với chiều cao chuẩn, khuôn mặt thanh tú.Vừa mới ra trường nhận bằng cử nhân đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn đoàn phim lớn, thay đổi chỉ sau một nốt nhạc.Cậu trở thành nam diễn viên, người mẫu được săn đón và có số lượng fan hâm mộ lớn chỉ sau 2 năm hoạt động trong nghề.
…----------------…
Linh Nghiệm từ một cô nàng cứng rắn, nghịch ngợm giờ đây đã trở nên điềm đạm hơn.Cô tham gia vào một công ty giải trí ở hạng mục ca sĩ, chẳng khác nào là một cái máy hái ra tiền.Tuy nhiên hoạt động ở nước ngoài đến vậy là đủ rồi, cô quyết định năm nay sẽ quay về nước, làm náo loạn thị trường.
…----------------…
Về phần Thanh Dĩ Nguyệt, cô gái nhỏ trở thành người mẫu nữ được săn đón nhiều tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.Ngoài ra Thanh Thanh còn làm công việc khác là MC nhà đài, danh tiếng không thể bàn cãi.Tuy thế cô vẫn thường đau đầu vì bị dư luận chỉ trích khi không có bằng cử nhân
…----------------…
Người cuối cùng góp mặt trong danh sách là Ngân Nhiễm.Anh có một tên gọi khác là: Abinz.Có thế coi là người thành công nhất nhì trong nhóm khi trở thành nam thần tượng với nhiều bản hit nổi đình nổi đám.Cái tên “ABinz” gần như xâm chiếm mọi bảng xếp hạng,càn quét các giải thưởng, ngày càng vươn xa hơn trên con đường thành công.
…****************…
Qua trình bày năm ấy là không hề dễ dàng, đã thấm đẫm cả mồ hôi và nước mắt của mỗi người.Hãy cùng xem liệu năm người bạn năm nào có thể gặp lại nhau thêm một lần nữa không?
…***************…
Tiểu Diệp đang ngồi trên ghế đối diện với máy tính bảng.Cô vừa được nhận thông qua buổi tuyển dụng không lâu, được vào công ty lớn với vị trí thành viên nhóm marketing chiến lược.
- Này Ngân Diệp tối nay có đi ăn với tụi chị không?-cô gái ngồi kế bên cất giọng hỏi
Tiểu Diệp dừng tay vài giây, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
- Dạ thôi, mọi người cứ đi ăn đi, em có hơi mệt đang làm sẽ về nhà nghỉ ngơi ngay
- Xem đấy, người ta không rảnh như chúng ta đâu-người nào đó thêm vào
Có vẻ môi trường ở công ty của cô cũng chẳng tốt cho lắm…
‘Ting tổng ting’ tiếng chuông báo tan ca vang lên, cả phòng ai cũng vội vã ra về chỉ còn lại Tiểu Diệp một mình trong phòng xử lý nốt công vụ.
‘9:00’ Cô vẫn chưa về nhà, ngồi gì trong văn phòng cùng chiếc máy tính bảng còn sáng.
‘10:30’ Trời đã vào đêm, Tiểu Diệp tay gấp máy tính, mắt liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện đã quá muộn.Không để thêm,cô vội vã đứng dậy ra về.
- Chết rồi, muộn thế này thì không kịp ghé qua nhà mẹ rồi
Cô vừa nói vừa đi vào cầu thang máy.Cửa thang máy vừa mở, một nam thanh niên có dáng người cao bước ra.Mái tóc nâu được vuốt keo làm vẻ đẹp của đôi mắt càng thêm sắc bén.Tiểu Diệp và người ấy trong giây lát đã va vào ánh mắt nhau.Trong đầu Tiểu Diệp bỗng nhiên hiện lên và hình ảnh xưa cũ, trong lòng lại có vài phần bồn chồn.Nhưng rồi cô gặp phăng tiếp tục tiến vào trong và rời đi ngay sau đó.
Tiểu Diệp đi tới bên đường vội vàng bắt xe, trong đầu vẫn không thôi nghĩ về người kỳ lạ khi nãy.Cùng lúc đó"người kỳ lạ"cũng đang đứng trên tầng, qua tấm cửa kính mà ngó xuống.Mái tóc dài mượt mà của Tiêu Diệp nhẹ nhàng bay lên trong gió đêm, cô vén mái tóc làm đôi mắt trông như phát sáng trong buổi tối trời.
- Lạ quá, tôi lại thấy hình bóng của cậu trong một ai khác rồi-thì thầm nho nhỏ
- Sếp!- giọng nói trầm của một ai đó từ đâu vọng lại
Thì ra là anh em họ Hoa.Hai người họ đều mặc vest trông vô cùng chỉn chu, từ đầu tới chân đều toát ra khí chất, phong thái hơn người.
- Hoa Đạo,Anh Viễn, Hai người cũng tới rồi
- Tất nhiên là phải tới giúp chứ
Trong suốt những năm qua ba người họ cũng coi như là keo sơn gắn kết như tình cảm giữa người trong nhà.Chẳng rõ bằng cách nào mà Phàm Phàm lại cảm hóa được con người họ, khiến bộ đôi tuyệt sắc ấy đi theo bảo hộ phía sau.
- Anh Phàm đã ăn tối chưa?-Hoa Đạo hỏi, tay đưa ra một túi đồ ăn lớn, vừa nói vừa mỉm cười
- A~đói thật ấy chứ-Hoa Viễn thêm vào cố tình làm cơn đói của Phàm Phàm dâng lên
- Haizz… hai người thật là… Dạ vâng, tôi đói lắm rồi đây, đói phát khóc lên được đây này-cậu chọc ghẹo
Ba người bọn họ đi vào văn phòng lớn, Phàm Phàm vừa ngồi xuống đã giật mình dường như là nhớ ra điều gì đó.
- À quên mất, tôi chưa nói với phòng công vụ làm bảng tên
- Không sao, khi nhận chức rồi làm cũng được-Hoa Viễn vừa mở hộp cơm vừa nói
- Vậy còn … hai người đã gọi cho Chí Hân chưa?Tôi mong chờ được gặp lại cậu ta quá
Anh em họ nhìn nhau mà cười:
- Tất nhiên rồi
- Aiya~làm sao mà quên được, nữ chính trong câu chuyện tình lãng mạn của hai quý ông♡
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT