Năm ấy trên bảng tâm nguyện,người duy nhất không viết về tương lai lại là người mà ai cũng nghĩ rằng cậu ấy sẽ có một cuộc đời rạng rỡ nhất

Có lẽ,bảng tâm nguyện thực sự linh thiêng

Nhiều năm sau,mỗi lần nhớ đến khoảnh khắc đó, cô đã viết hai điều,nhưng cho đến cuối cùng lại chỉ thực hiện được một chuyện

_____

Những buổi chiều tan trường ngày một ít đi,cũng giống con số trên góc bảng kia đang đếm ngược,ngày qua ngày lại càng cạn kiệt

Thời gian thi Đại học chỉ còn một tuần nữa,trong thời điểm này đặc biệt được thầy cô xem trọng,không chỉ đốc thúc học sinh của mình phải ôn kĩ những câu hỏi có thể gặp trong bài thi,thậm chí còn rất có kiên nhẫn giảng lại chỗ nào không hiểu

Đặc biệt là giáo viên toán,Lâm Võ Hoài Sơn luôn miệng nói môn của thầy ấy rất quan trọng,cho dù là khối xã hội sau này lên đại học vẫn sẽ gặp lại,thế nên các em không thể né tránh

Đối với những kẻ dở toán,nghe đúng là mù mịt tương lai

Thời tiết tháng bảy là một trận nắng nóng,cửa sổ hướng tây bị mở toang,thỉnh thoảng đưa những cơn gió ấm thổi qua làn tóc mai,chạm đến chiếc gáy và kẽ môi,khiến cho cô không tài nào tập trung được

Thế là Trương Minh Tuệ buông bút,cô vừa làm xong đề toán,mệt mỏi thở phào một hơi rồi nằm phịch xuống bàn

Thời tiết này đúng là như muốn giết chết người ta mà

Nhưng cô lại nhớ đến có người nói thích bầu trời trong trẻo không một gợn mây

Trương Minh Tuệ khẽ đưa mắt nhìn qua cửa sổ,trời hôm nay một màu xanh rì này,có làm cậu vui không?

Buổi chiều tan học,đáng lẽ cô vẫn sẽ như thường lệ xông pha vào trận chiến ở bãi giữ xe,tranh thủ thời gian để về sớm một chút.Tuy nhiên người vừa bước ra cửa,lại vô tình lùi về mấy bước,là trái tim cô đang tự níu chân mình,nó nói với cô trong lớp còn có chuyện chưa giải quyết xong

Tan học đã là 4 giờ rưỡi chiều,mọi người ai cũng muốn về sớm đều tranh thủ chen chúc nhau trong bãi giữ xe,giờ mới thấy những ai được phụ huynh đón đúng là con cưng của trời mà

Cô thầm nghĩ,âm thầm ngoảnh mặt lại lén nhìn thiếu niên đang ngồi đọc sách ở bàn đầu,tay chống cằm chạm má,tay còn lại linh hoạt trở thành giá giữ sách,hàng mi vừa dài vừa đen,thỉnh thoảng chớp vài cái

Ánh mắt chăm chú dán lên những con chữ,căn bản một chút cũng không để ý đến cô

Vẻ mặt của Trương Minh Tuệ như bong bóng bị chích cho xì hơi,ủ rủ thấy rõ,chỉ là cô không giỏi che giấu,lấy hết tất cả dũng khí mà mình để dành bấy lâu đi đến bàn cậu

Ngón tay thon dài gõ cốc cốc

Thiếu niên bị âm thanh này thu hút,cậu ngẩng đầu lên,ánh mắt để lộ một tia kinh ngạc

Tuy nhiên lại chẳng nói gì,không che đậy mà trực tiếp nhìn vào mắt cô

Tâm trí của Trương Minh Tuệ hơi loạn,lâu rồi không nói với nhau câu nào,lại còn bị cậu nhìn chằm chằm như thế

Nếu mà khoa học phát minh được nhiệt kế đo sự căng thẳng,hiện tại chỉ số của cô sẽ đạt ở ngưỡng cao nhất

Cô hơi mất tự nhiên đưa tay che miệng ho khan một tiếng:"Ừm...dạo này cậu có khoẻ không?"

Nói xong mới biết mình hỏi thừa,ngày nào mày chẳng gặp người ta ở lớp,đúng là ngốc chết mà

Nhìn thiếu nữ chợt mím môi căng thẳng,hai tay đều nắm chặt vào vào nhau thế kia,cậu lại nheo mắt khó hiểu không biết cô đang sợ cái gì

Sau đó cậu chợt nghĩ lại,có lẽ vì lâu quá không cùng nhau nói chuyện,cô cảm thấy kiêng dè cũng đúng thôi

Ngược lại Trương Minh Thiện trông thoải mái hơn cô,cậu úp sách xuống,lưng ngã ra sau,chân thì gác lên nhau,dáng ngồi của bọn con trai chưa bao giờ là trông tử tế cả

Cô im lặng hồi lâu, vô tình liếc qua cái tên in nổi trên bìa truyện,không ngờ lại vô thức đọc thành tiếng

"Sách về những hành tinh?"

Thiếu niên nhướng mày:"Có vấn đề gì sao?"

Gì mà nói chuyện hung dữ vậy?

"Đương nhiên không có"-Thiếu nữ tủi thân phồng má với cậu,mặc dù chỉ là thoáng qua,nhưng nhìn ánh mắt cứ liên tục đảo qua đảo lại và dáng vẻ ngại ngùng của cô,Trương Minh Thiện cảm thấy hơi buồn cười

"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Ai ngờ thiếu nữ hỏi ngược lại cậu

"Vậy cậu có không?"

"Nếu tôi đáp không có thì sao?"

Trương Minh Tuệ lườm cậu,cái đồ chết bằm,miễn cưỡng nói với vẻ giận dỗi

"Thì tớ về!"

Thiếu niên chợt tặc lưỡi một tiếng,rõ ràng là có chút không đành lòng nhưng ngoài mặt thường hay giả vờ đứng đắn,đứng dậy nhích qua nhường chỗ cô một ghế, giọng lãnh đạm

"Cậu dạo này thế nào?"

"Vẫn tốt,thời gian này ai cũng chạy nước rút,tớ cũng vậy,ngày nào cũng giải toán hết..."-Cô ngồi bên cạnh,nói đến đây dừng lại một chút thăm dò vẻ mặt của cậu,vài giây sau chợt nói:"Chắc là... tớ hết sợ môn toán rồi"

"Ngốc "-Cậu chỉ nói đúng một chữ,trùng hợp khiến cho bầu không khí không còn ngượng ngùng như trước

Cũng giống như trước đây,kéo gần khoảng cách của hai người một chút

"Vậy cậu..."

Không buồn chứ?

Chỉ là ba chữ này không hiểu sao lại chẳng nói thành lời,cậu lấy chai nước bên cạnh ngửa cổ uống cạn,đồng thời dành chút thời gian ít ỏi này nghĩ ra câu hỏi khác

Trương Minh Thiện giả vờ ho khan, cầm cuốn sách vừa bị cậu lật ngược ấy lên,ánh mắt tiếp tục dán lên những trang giấy nói chuyện với cô:"Hôm trước chuyện ở trước cửa lớp tôi nói chuyện với Phương An Tuyết, không phải giống như cậu nghĩ đâu"

Lời này làm trái tim thiếu nữ chột dạ,cô ngoảnh mặt đi chỗ khác,che giấu tâm tư sắp bị bại lộ

"Tớ làm gì ghen tị vô cớ đâu"

Thiếu niên lại nhìn cô:"Thì tôi có nói cậu thế đâu"

Ặc,Trương Minh Tuệ chợt nhận ra mình tự vạch áo cho người ta xem lưng,còn nhìn thấy vẻ mặt cậu đắc ý,môi khẽ nhếch lên

Đây là điệu bộ đang cười cợt cô mà!

Thiếu nữ xấu hổ đến mặt đỏ bừng,ngập ngừng mãi cũng chỉ mắng được chữ:"Đồ khốn"

"Ừm"

"Cậu là đồ khốn!"

Vì suốt thời gian vừa qua không đoái hoài đến mình

Trương Minh Thiện nghe cô mắng cũng không phản kháng,vẫn ung dung nhìn cô,thừa nhận

"Tôi đúng là đồ khốn"

"Lại còn vô tâm"

"Đúng vậy,tôi thật vô tâm"

Trương Minh Tuệ nghe câu nào cũng là thừa nhận,cô mím môi nhìn thẳng vào mắt cậu,cuối cùng không kìm được mà mắng

"Vừa khốn khiếp vừa vô tâm vừa xấu xa nữa"

Kì lạ là thiếu niên vẫn ngoan ngoãn gật đầu,vẻ mặt giống như

Ừ,cậu cứ mắng tiếp đi

Tôi chiều cậu!

Đợi đến khi cô mắng hết lời rồi,Trương Minh Thiện chỉ khẽ cong môi cười,cậu đột nhiên rất muốn ôm cô vào lòng,muốn cô vừa nãy trút hết tức giận của mình lên người cậu,bao nhiêu lần cũng được

Nhưng ý nghĩ vừa xuất hiện,cậu lại không làm gì,cánh tay vừa mới nhấc lên chỉ kìm chế chạm đến đỉnh đầu cô,dịu dàng xoa một cái,một cảm giác mềm mại dễ chịu như có dòng suối chảy qua

Đã lâu rồi cậu mới cảm thấy lòng mình dễ chịu như vậy

Ánh mắt của Trương Minh Thiện vô thức nhìn bên ngoài cửa sổ,đã sắp 5 giờ 15 rồi mà trời vẫn còn sáng,mặt trời lấp ló ở đằng kia chân trời,giống như chỉ chờ cậu nhìn một cái rồi mới yên tâm lặn vậy

Thời gian trôi thật mau,thoáng chốc đã trở thành học sinh cuối cấp

Cũng sắp phải rời xa nơi này

Nghĩ đến,thiếu niên khẽ nhìn cô,tóc mái trên trán cô khẽ bay,gương mặt trắng hồng và đôi mắt trong sáng,thỉnh thoảng nhăn mũi bĩu môi,suốt ngày tìm mọi cách để giận dỗi với cậu

Trương Minh Thiện âm thầm ghi nhớ mọi dáng vẻ này của cô,sau đó lặng lẽ cất ở một góc trong tim mình

"Nếu sau này chúng ta không thể làm bạn cùng bàn nữa thì sao?"

Câu này vang lên đúng lúc gió nổi,tựa hồ như có thể trở thành một trận cuồng phong thổi bay những trang sách nằm trong tay cậu và lay động cả vạt áo của thiếu niên

Đồng thời,cũng thổi bay cả suy nghĩ của cô

"Người không chọn tớ làm bạn cùng bàn là cậu mà"

Trương Minh Tuệ thật sự không hiểu vì sao cậu lại hỏi câu này,rõ ràng hai người đã không còn ngồi cùng nhau rồi còn gì

"Phải,tôi đúng là hỏi thừa rồi"

Là cô không nhận ra ánh mắt ấp ủ một tia thất vọng của cậu giống như một ngọn nến nhỏ đang tắt dần, bé đến mức chẳng nhìn ra một chút tâm tư nào

Trương Minh Thiện lướt mắt đọc một đoạn nội dung trong cuốn sách kia,thi thoảng lại nói chuyện với cô

"Cậu có biết hành tinh Jupiter không?"

"Là Sao Mộc hả?"

"Ừm,hồi còn bé tôi đọc sách vũ trụ và những vì sao,vẫn luôn nhớ mãi một lời giải thích về hành tinh Jupiter như thế này"-Cậu dứt lời, chợt ngẩng đầu lên đối mặt với cô,ngữ điệu trở nên nghiêm túc

"Jupiter was meant to be a star but it failed"

(Hành tinh Jupiter vốn được cấu tạo là một vì sao,nhưng nó đã thất bại)

Đây là tiếng anh căn bản,người có học qua nghe một cái liền hiểu

"Sao được hình thành khi bị lực hấp dẫn của chính nó nén lại,mạnh đến mức xảy ra nhiệt hạch, mặc dù cũng được cấu tạo từ hydro và heli giống như những vì sao khác,nhưng dù có kích thước lớn,Sao Mộc vẫn không đủ khối lượng để tạo ra phản ứng này,đó là lí do vì sao mọi người cho rằng nó là một ngôi sao thất bại"

Vì nó đã phụ lòng mong đợi của hệ Mặt Trời

Trương Minh Thiện giải thích không vấp một chữ,giống như là đã học thuộc lòng vậy

"Tuệ này, dạo gần đây tôi chuyển qua ở nhà ba tôi rồi,để sinh hoạt đi học cho tiện,cũng không phải là ở mãi"-Thiếu niên nói những lời này với cô,không hiểu sao cô lại nghe thành lời dặn dò

Chỉ là cậu đột nhiên lục lọi trong balo thứ gì đó,rồi lại đưa cho cô chìa khoá trong tay mình:"Nhưng mà hôm nay tôi bận đi học thêm,đến tối muộn mới có thể về nhà.Đây là chìa khoá chính,không có nó là không mở cửa được mà ba tôi lại quên đem theo rồi,cậu có thể đến đó đặt nó dưới thảm không?"

Trương Minh Tuệ hơi nhát, theo bản năng vốn định từ chối,nhưng vì cậu thành khẩn như thế,mà cô cũng từng đến đó ăn cơm một lần nữa

Thế là cô cầm chìa khoá trong tay,miễn cưỡng gật đầu đồng ý

Thiếu niên mới thở phào,lần đầu tiên sau bao lâu mỉm cười trông thật rạng rỡ

"Cảm ơn cậu "

Kì thực sau lời cảm kích này,cô chợt cảm thấy trong lòng không được yên

Trương Minh Thiện hành động kì lạ quá,nếu như là bình thường cậu làm sao dễ dàng qua nhà ba cậu được

Nếu không phải là bất đắc dĩ,thậm chí bây giờ cậu còn chịu ở đó vài ngày

Thật không giống cậu chút nào

Nhưng mà chuyện gia đình luôn là đề tài nhạy cảm đối với cậu,Trương Minh Tuệ không tiện hỏi,nhưng lời cảm ơn và nụ cười tươi rói ấy,tại sao lại làm cô có cảm giác lo lắng bất an

Lúc Trương Minh Tuệ đến nơi thì trời cũng đã tối,cô cúi đầu nhìn di động mới phát hiện mình đi sớm hơn dự tính,đành ngồi ở hàng ghế giữa công viên một chút,ánh đèn đường bên cạnh vừa hay bừng sáng

Cô đi lanh quanh một hồi,cuối cùng do dự bấm thang máy đi lên mà trong lòng bồn chồn hồi hộp

Ngộ nhỡ lát nữa trùng hợp gặp ba cậu thì sao,bắt gặp tình huống người lạ đến nhét chìa khoá xuống thảm,bộ dạng đó cùa cô chắc chắn trông không giống người tốt,hoặc là có camera,cho rằng cô là một tên trộm mất

Trương Minh Tuệ đứng đó nghĩ đến ngây ngốc,vừa hay thang máy đến nơi chợt mở ra

Cô bấm tay mình,thò đầu ra ngó qua ngó lại,chắc chắn rằng hành lang không có người mới bước ra,nhanh chân chạy đến trước chung cư ba cậu

Tay chân luống cuống lôi chìa khoá từ trong túi ra đặt xuống thảm chân như cậu đã nói

Nhưng mà lời Trương Minh Thiện nói cũng thật kì lạ,sao lại có người thật sự quên chìa khoá chính chứ,vậy thì cả gia đình không ai làm thêm một chìa dự phòng à?

Vậy là nếu cậu đem đi,ba cậu mẹ kế và em gái,ai cũng kẹt ở ngoài đây sao?

Trương Minh Tuệ ngẫm một hồi lại tự cho mình nghĩ nhiều

Dù sao cũng không phải chuyện mà cô có thể quản

Chỉ là cô vẫn cảm thấy hiếu kì,nghi ngờ bấm chuông một tiếng,hồi hộp đến ngón chân cũng co lại

Đợi một lúc vẫn không có ai mở cửa,cô mới thở phào một hơi,vốn định quay người bỏ đi về

Chuyện nằm ngoài dự đoán,luôn là chuyện khiến người ta bất ngờ nhất

"Cạch" một tiếng,âm thanh cửa sắt sau lưng cô chợt mở ra

Trương Minh Tuệ đông cứng người,hơi hoảng sợ muốn giả vờ không có liên can,nhưng làm người sao có thể sợ tội bỏ chạy

Thế là cô ngoảnh mặt lại xem thử là ai

Một cô gái chiều cao bằng cô,đầu tóc ướt nhẹp còn đang mang dép lê,tay vẫn còn giữ đồ nắm cửa

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau đều khiến đối phương phải thốt lên ngỡ ngàng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play