Đó là một buổi trưa,cô cùng Hà Hân đi mua trà sữa.Vẫn như thói quen cũ năm nhất,Trương Minh Tuệ thích nhất là trà sữa khoai môn,tùy nhiên giá tiền loại đồ uống này khá đắt,gần 35 ngàn,vì vậy mà không mấy khi cô được uống
Dưới cái nắng gắt mùa thu,cô hút lên một ngụm trà sữa,vị ngọt cùng vị thanh mát của khoai môn làm cô thoả mãn,vì thế mà tâm trạng cũng tốt hơn nhiều
Hà Hân nhìn cô,miệng cũng hút một ngụm lớn,nhưng của cô nàng là trà sữa nguyên vị cho nên cảm giác rất bình thường
"Haiz,chẳng hiểu sao Kim Thành lại thích uống loại này,vô vị chết đi được"
Trương Minh Tuệ liếc cô nàng một cái:"Ai bảo cậu học theo cậu ta làm gì,lại tự làm khổ mình"
"Cẩu độc thân,cậu không hiểu đâu"
"Hừ,cậu và Kim Thành qua lại rồi á?"
HHH nhún vai,thản nhiên mà nói:"Bây giờ không phải thì tương lai phải,sớm muộn cậu ấy vẫn phải lấy mình thôi!"
Ồ,tự tin quá cơ
"Vậy mà sáng nay còn có người nói chắc là Kim Thành không thích mình đâu"-Cô nhại lại ngữ điệu rưng rưng của Hà Hân,liền bị cô nàng đẩy vai một cái
"Tuyệt giao đi"
"Được thôi chị dâu"
Người kia đỏ mặt,liền đi mấy bước lớn chạy vào cổng trường trước
Lẽ ra cô cũng định vào trong,nhưng đi mới được có mấy bước,bỗng nhiên cô cảm nhận một chút ươn ướt từ sau váy,lúc này cô có chút hoảng lấy tay sờ thử
Má,tràn băng rồi!
Nhân lúc không ai nhìn thấy,cô khép chân lại nhìn thử xung quanh,phát hiện phía bên kia đường có một cửa hàng tiện lợi nhỏ liền vội tiến đến,vừa đi vừa vịn váy lại
Vừa vào trong,điều hoà trong tiệm liên tục thổi phì phào,không khí xem ra thoải mái hơn bên ngoài nhiều
Nhưng chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn nếu cô không nhìn thấy người đứng sau cửa lại là cậu
Là ác ma số thứ tự 35 với điểm tuyển sinh 49,5
Bỗng nhiên cô nhớ đến một câu nói của mình sáng nay
"Làm gì có ai có thể đoán trước được tương lai,phải không?"
Cửa kính của tiệm có một cái chuông nhỏ,lúc mở ra liền vang lên tiếng "ting ting",Trương Minh Tuệ không nghĩ là cậu đứng ở sau cửa liền mở một cái mạnh,cửa kính một chiều đập vào lưng cậu,ngay cả ly nước trong tay bị lực đẩy của cô mà bung nắp,đổ lên áo của người phía trước
Thời khắc này,cô biết mình xong đời rồi
Trương Minh Thiện nhất thời không có phòng bị,nhưng cậu vai to,vừa cao lại khoẻ,bị một cái cửa đập vào giống như bị mèo cào một chút giữa sóng lưng.Cậu chỉ nhíu mày lại,xoay mặt nhìn xem là ai mắt mù
Lại không ngờ bắt gặp đỉnh đầu nhỏ nhắn của một cô gái,cô ngước mặt lên,trông thấy đôi mắt đáng sợ của cậu,miệng không thốt nên lời nào,nhưng lòng thì đang gào thét
Giọng lí nhí như gãi ngứa tâm can:"Xin lỗi,cậu...không sao chứ?"
Ba từ "muốn chết hả" đang dừng ở cửa miệng thì bị lời nói của cô nuốt trôi xuống bụng
Người kia vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ,nhẹ giọng mắng một tiếng fuck,sau đó nhìn cô gái nhỏ đang mím môi cúi đầu,hai chân khép chặt lại
Cái vẻ yếu ớt kia thật không thể khiến người ta muốn tính toán
"Lần sau có gấp cái gì cũng đừng có chạy như bị ma đuổi,không phải ai cũng rộng lượng như tôi bỏ qua cho cậu! "-Nói rồi,cậu bỗng dưng lại cởi áo khoác ngoài ném vào người cô:"Về nhà giặt sạch cho tôi,đồ hậu đậu"-Thiếu niên cũng không cùng cô tiếp tục so đo,tay rút một hộp thuốc lá,đem đi tính tiền
Trương Minh Tuệ nhìn bóng lưng cậu chăm chú,bỗng nhiên cả người đều mang cảm giác tội lỗi.Cô ôm chiếc áo chỉ dính một chút màu tím khoai môn,thầm bảo cậu đúng là không biết nói lí lẽ
Mãi cho đến khi cậu rời khỏi thì cô mới phát hiện bắp chân có một vệt máu đỏ đang chảy xuống
Lúc này cô mới hiểu một câu nói mà cô từng đọc trên mạng
"Tuổi trẻ sẽ có một khoảnh khắc nhỏ khiến ta động lòng"
__
Lúc tiếng chuông kết thúc tiết 5 vang lên,mọi người đều thu dọn đồ đạc vội vã về nhà.Hôm nay Hà Hân phải đi học thêm sớm nên vội vàng đi trước,trong lớp bây giờ chỉ còn mỗi cô và Trương Minh Thiện là đang đợi nhà xe đỡ đông người
Thực ra bình thường cô vẫn là người ra về muộn nhất,nhưng hôm nay có thêm một người cùng đợi,Trương Minh Tuệ có chút ngại,cũng không có thói quen cùng người lạ nói chuyện
Thiếu niên thì không như vậy,cậu lại rất đỗi tự nhiên mở lời với cô:"Cậu cũng chạy xe à?"
Minh Tuệ gật đầu,bầu không khí liền chìm vào trong im lặng
Lại nhớ đến hồi trưa,có chút...ngượng ngùng
"Cậu tên cái gì... Tuệ?"- Trương Minh Thiện quay xuống,bộ dạng giống như lúc đứng trên bục giảng,không mấy nghiêm túc,tay chóng cằm nhìn cô gái nhỏ ngại ngùng trước mặt,trong lòng bỗng thấy mình hơi thô lỗ
"Trương Minh Tuệ...là tên của mình"
"À,là cái người có số thứ tự đứng sau tôi"
"Ừm"
Bầu không khí lại không một tiếng động
Trương Minh Thiện cũng có chút không quen,đành kiếm chuyện để xã giao:"Chúng ta cũng có duyên ghê,chỉ khác mỗi cái tên thôi"
Thế sao?-Cô thầm nghĩ,là ai hôm trước thẳng thừng lắm mà,cứ như vạch rõ mối quan hệ ấy
"Mình mới không thèm làm bà con với cậu"
"Hả?"
Trương Minh Tuệ không ngờ mình nghĩ gì nói đó,cô liền khó khăn giải thích:"Không không phải,ý tớ là,trùng...trùng hợp thiệt ha"
Người kia nghe giọng nói ngày càng nhỏ của cô mà bật cười
"Vậy tôi gọi cậu sao để không bị trùng bây giờ,hay là Tuệ được không?"
Trương Minh Tuệ nhìn bộ dạng đùa giỡn của cậu,trong lòng có chút tức giận,cô lắc đầu liên tục,nhanh chóng giành lấy móc khoá cặp hình con mèo trắng trong tay cậu mà nói:"Chúng ta không thân,cậu đừng gọi như vậy!"
Lần đầu tiên Trương Minh Thiện thấy mình có kiên nhẫn như vậy,hoặc là nói trêu người ta thật sự rất thú vị:"Vậy sau này chúng ta về cùng nhau đi,sớm muộn cũng phải thân thôi"
"Cậu?!"-Cô coi như bị người này làm cho cứng họng
Cậu cũng bật cười thành tiếng,sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi nói
"Hết đông người rồi bạn học Tuệ,mau đi thôi!"
"Còn nữa,ngày mai nhớ phải trả áo khoác đấy,tiệm cầm đồ nhà tôi trễ một ngày tính lãi cao lắm"
Nói rồi,người kia xách balo đi trước cũng không ngoảnh mặt lại lần nào
Đợi bóng dáng cậu mất hút phía sau cửa lớp,hô hấp của Trương Minh Tuệ mới có thể bình thường trở lại,nhớ lại lời cậu khi nãy,trong miệng không nhịn được mà mắng người
Nhổ vào!
Lại cúi đầu sờ chiếc áo khoác vắt ngang váy cô,trong lòng như có chút kinh hỉ,khẽ nói
"Mình mới không thèm trả lãi cho cậu"
________
Chuông vừa reo kết thúc tiếng hoá,Hà Hân không nói không rằng liền nằm dài xuống bàn,cùng cô than than thở thở
"Tuệ Tuệ,mình buồn ngủ quá"
"Mình cũng chẳng hơn gì cậu,tiết của thầy Hà lúc nào cũng mệt mỏi thật"
"Lát nữa đến tiết Toán còn khó thở hơn,hay là bọn mình trốn xuống phòng y tế nằm vậy?"
Trương Minh Tuệ liền ngóc đầu dậy nhìn cô nàng với vẻ mặt hoài nghi:"Đừng có mà lôi kéo mình cùng trốn tiết,mình không làm đâu"
"Được được!"-HHH lười biếng nhìn cô,ánh mắt vô hồn gật đầu vài cái:"Mình biết Tuệ Tuệ cậu chăm chỉ rồi"
Đôi mắt lim dim của Hà Hân chuẩn bị khép lại,vừa hay nghĩ ngay đến người ngồi đằng trước bọn cô lập tức bừng tỉnh,ghé sát tai cô,giọng lí nhí lộ ra mười phần phấn khởi
"Hôm qua cuối giờ chỉ còn hai người,cậu ấy có nói chuyện với cậu không?"
Nhớ đến ngày hôm qua,cô liền nheo mắt lại nhìn thiếu niên ngồi phía trước cô,trong lòng có chút khó chịu:"Đừng nhắc nữa!"
"Hả?Cậu ta làm gì cậu?"
"Thực ra cũng không có gì,chỉ là người đó bộ dạng có chút lưu manh,mình...hơi sợ"
"Thật vậy sao?Hôm qua mình còn thấy cậu mặc áo của cậu ta nữa...."
"Không phải!"-Trương Minh Tuệ vội nhỏ giọng giải thích:"Thực ra cậu ấy cũng rất tốt,hôm qua mình bị đau bụng kinh,là cậu ấy cho mình mượn áo để che"
"Ồ?Xem ra không tệ!"
Hà Hân ở phía sau nhìn Thiện đang ngủ,liếc ngang liếc dọc nheo mắt đánh giá như đang mua thịt heo.Cô nàng chọc vào lưng Phúc Thịnh,cậu ta liền quay đầu xuống bảo làm sao
"Bạn cùng bàn của cậu là lưu manh à?"
"Shh...sao cậu lại nói lớn vậy?"- Cô lấy ngón trỏ ngăn cản cái miệng líu lo của cô nàng,hỏi ai không hỏi lại còn hỏi người ngồi cùng bàn với cậu ta,thật là muốn tự mình nạp mạng sao?
Phúc Thịnh bị câu hỏi này làm cho ngu ngốc,cũng không biết trả lời thế nào:"Chi bằng cậu hỏi trực tiếp cậu ấy xem"
Haiz,lại thêm một người điên!
Minh Tuệ miễn cưỡng cười một tiếng:"Thực ra Hân nói đùa đấy,cậu đừng để tâm!"
"Ờ..."- Phúc Thịnh nhún vai,quay lên tiếp tục nghịch điện thoại
Ngay lúc đó Thiên Kim,cũng là lớp phó học tập lớp cô đến gõ nhẹ vào mặt bàn,cắt ngang cuộc trò chuyện nho nhỏ của cô và Hà Hân.Giọng nói ngọt ngào của cô bạn truyền đến tai cô:"Tuệ ơi,cậu thu bài tập anh văn tổ mình nhé!"
"A,được!"-Cô liền mỉm cười đáp lại,sau đó xoay qua nhăn mặt với cô nàng:"Cậu đưa bài tập đây!"
HHH chu mỏ lườm nguýt,từ trong cặp lôi ra bài tập anh ngữ đặt lên tay cô:"Không thèm ở đây so đo với cậu,mình đi tìm Kim Thành chơi đây!"
"Không tiễn"-Trương Minh Tuệ vẫn giữ thái độ điềm tĩnh khiến cho cô nàng tự mình rước nhục,lập tức đứng lên tiến đến chỗ Kim Thành đang làm bài tập
Cô đi đến từng dãy bàn thu bài của mọi người,đến lượt bàn của Trương Minh Thiện.Nhìn cậu cúi đầu đang ngủ,cô lại hít một ngụm khí,lấy tay nhẹ khõ lên mặt bàn hai tiếng
Vẫn không có động đậy
Phúc Thịnh nhìn thấy động tác của cô lại không nhịn được cười:"Ngủ say lắm,cậu gọi như vậy cậu ấy không nghe đâu"
"Vậy phải làm sao?"-Cô ngốc nghếch hỏi lại
"Ghé sát tai gọi tên cậu ấy"
Ánh mắt long lanh của cô hoài nghi nhìn Phúc Thịnh,đừng bảo chỉ mới ngồi với nhau vài ngày mà hai người đã về chung một giuộc rồi nhé
Nhưng cô cũng tin thật,đưa mặt hướng xuống má cậu khẽ gọi một tiếng Minh Thiện
Nếu là bình thường có người phá giấc ngủ của cậu,Trương Minh Thiện liền trưng ra bộ mặt khó coi nhất để doạ người khác.Tuy nhiên nghe ai đó gọi tên cậu,giọng nhỏ mà êm tai đến mức khắc sâu tận tâm can
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Minh Tuệ,nhìn ánh mắt dịu dàng của cô,mọi bực tức vì bị quấy rầy bỗng nhiên như pháo hoa mà tan biến
"Làm sao?"-Cậu uể oải nói,ngữ điệu vừa mới ngủ dậy trầm ấm rất cuốn hút làm cô có chút lúng túng
"Mình...mình đến thu vở bài tập anh văn"
"Tôi chưa làm"
"H...hả?Chốc nữa phải nộp cho cô Đinh rồi"
Thực ra trong lòng của Trương Minh Tuệ nghe thấy ba chữ tôi chưa làm của cậu mà cực kì vui sướng
Có lẽ vừa nhập học mà cậu không biết cô Đinh đáng sợ ra làm sao,vậy mà còn dám không làm bài tập
Trương Minh Tuệ giấu đi đôi mắt hả hê nhìn cậu,chút nữa đã không kìm được giơ ngón cái rồi tấm tắc khen gan thật lớn
Nhưng thiếu niên như thể đọc được suy nghĩ của cô,cậu ngồi thẳng dậy,tay sờ cái cổ cứng nhắc của mình,tiếng xương giòn vụn vang lên khiến cô bị doạ rụt vai:"Chi bằng cậu bao che tôi lần này,nhất định về sau tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt!"
Xùy,còn lâu nhé!
"Xin lỗi,mình không cần cậu báo đáp đâu"-Nói rồi,cô xoay người đi nộp bài tập,Phúc Thịnh kế bên chứng kiến tất cả,khẽ liến môi lắc đầu sảng khoái cười mấy tiếng:"Hahaha,hạng một như mày mà cũng có ngày bị con gái người ta từ chối "
Trương Minh Thiện không nói liền đem bánh bao trên bàn nhét vào miệng của bạn cùng bàn khiến người ta sặc lên sặc xuống
"Mẹ kiếp,cười một chút cũng không cho à?"
__
Đến tiết Toán của cô Trang,lớp học bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đến lạ,vậy mà cũng quanh cô còn có một số người không hề chú tâm nghe giảng. Chẳng hạn là lúc nhìn Kim Thành ngủ như chết ở bên tổ khác,lại đưa mắt nhìn tên đáng ghét ở phía trước cô ngồi đánh Sudoku với Phúc Thịnh,trong lòng bồn chồn lo lắng khi cô Trang vừa giảng hết bài học
"Lý thuyết tôi đã giảng xong,bây giờ đến phần bài tập..."
Cô Trang vừa nói vừa cầm giẻ lau bôi phần lý thuyết mà cô còn chưa chép kịp trên bảng,liền xoay qua nhìn Hà Hân,cô nàng cũng không chép kịp
Thảm chưa,cả hai đều lo lắng không kém:"Chúng ta xong đời rồi!"
"Cầu mong không gọi tên mình lên làm bài tập a"- Trương Minh Tuệ chắp tay trước ngực,khẩn cầu không sót một cái tên thiêng liêng từ mẹ Maria đến chúa Jesus
Nhưng điều gì đến lại đến,dưỡng như đức Phật không hề nghe thấy tiếng gọi từ người phàm là cô,cô Trang nhìn đến phía cuối lớp tổ ba,ngón tay dính đầy bụi phấn chỉ về phía cô:"Minh Thiện và Minh Tuệ cùng lên bảng giải bài hàm số này đi"
Tên của hai người gần giống nhau,mỗi lần bị gọi đều đem đến cho cả lớp một trận cười sảng khoái
Mà chỉ có tâm cô chết lặng,bài này cô thực sự không biết làm
bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh,tay chân cô hiện tại như một người máy cứng nhắc chầm chậm bước lên bục giảng cùng cậu,ánh mắt có chút cầu khẩn ngước lên nhìn đề bài
"(1+cosx) chia sinx..."
Trong lúc cô đọc đề bài,Trương Minh Thiện chỉ còn một dòng nữa là đã làm xong.Nhìn thấy cô cắn môi,tay cầm phấn mà không thể viết chữ nào,cậu nhẹ lấy tay khõ bảng,nói nhỏ đủ để cả hai người nghe
"Cậu ghi theo tôi..."
Sinx ≠0,x≠kπ
Cô nuốt nước bọt,ghi y hệt như những gì cậu viết lên bảng
"Dòng cuối cùng,D=R{kπ,k€Z}"
Lúc cả hai cùng rời bảng,trong lòng cô nghĩ đến chuyện lúc nãy,trong lòng có chút áy náy vừa muốn cảm ơn lại vừa muốn xin lỗi,nhưng rốt cuộc cô cũng không thể nói câu nào cả
Đến cuối giờ lúc mọi người đều ra về cả,Trương Minh Tuệ mới lấy hết dũng khí lấy ngón trỏ chọt vào lưng cậu,lúc này Thiện đang chơi game trên điện thoại,đấu nửa ván chưa xong nhưng vẫn quay xuống trả lời cô:"Sao vậy?"
"Cảm ơn cậu đã giúp mình làm toán"
"Khách sáo rồi!"-Thiếu niên đáp rất hào sảng,cũng không cùng cô tiếp tục nói mà chuyên tâm vào màn hình điện thoại
"Nhưng vì sao mình không giúp cậu nộp bài tập anh văn,vậy mà cậu còn giúp mình vậy?"
Tay của Trương Minh Thiện ngừng lại một giây như đang suy nghĩ,sau đó tiếp tục gõ bàn phím,không nhìn cô mà nói:"Tôi không phải kiểu người nhỏ mọn vì một chút chuyện vặt mà tính toán,cho nên cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì!"
Cô chỉ vui vẻ ồ một tiếng,chậm chạp thu xếp lại sách vở bỏ vào cặp
Hiện giờ cô không còn nghĩ rằng cậu là người lưu manh nữa
Trương Minh Tuệ ngồi phía sau cậu,mím môi cười trộm,bây giờ thời gian còn sớm như vậy,không thể cứ ngồi đây mà im lặng được.Nghĩ rồi,cô lại chủ động chòm người ra phía trước nhìn xem cậu đang chơi cái gì
Thiếu niên cảm nhận được động tác của cô,cậu liền quay người xuống
"Cậu đang chơi trò gì vậy?'
"PUBG"
Nghe có chút quen thuộc
Hình như sáng này cô thấy Phúc Thịnh cũng từng chơi qua rồi thì phải
"Là trò bắn súng phải không?"
"Cậu cũng rành thật"-Trương Minh Thiện cười cười,nhưng vẫn chuyên tâm điều khiển nhân vật chạy đi lên nhà thu thập đồ vật,sau đó từ cửa sổ nhắm một phát mất 138 máu của địch,kẻ kia liền hoá thành một chiếc hộp gỗ
Cô càng xem càng hiếu kì, nhỏ giọng chỉ tay:"Người đó chết rồi sao?"
"Phải,thấy tôi bắn được chứ?"
"Ừm,thật giỏi!"-Bộ dạng của cô như một đứa trẻ chăm chú nói gì nghe nấy,Trương Minh Thiện nhìn cô mà trong lòng có chút ngại.Cậu cúi người xuống phát hiện những sợi tóc mỏng manh như tơ của cô khẽ lướt qua tay cậu,nơi đó vẫn còn có chút mềm mại đọng lại
"Cậu muốn chơi thử không?"-Vừa nói cậu liền đưa di động qua tay cô,lúc này cô mới lấy lại tinh thần một chút,khẽ lắc đầu từ chối:"Mình chưa từng chơi lần nào..."
"Không sao,tôi dạy cậu"
Dứt lời,Trương Minh Thiện bỗng nhiên nhích qua một chút,tay vỗ vỗ mặt ghế,thanh âm như gió hè ấm áp truyền qua đại não cô:"Đến đây ngồi tôi mới dễ chỉ cho cậu"
Trái ngược với thiếu niên thoải mái kia,cô lại có chút ngượng ngùng chầm chậm ngồi xuống kế bến cậu.Mùi hương từ những lọn tóc dài xoã ngang vai của cô xộc đến mũi cậu,Trương Minh Thiện đột nhiên có chút phân tâm
"Cái này bắn như thế nào?"
"Hả?À,đừng lấy súng này,lấy AKM ấy"
"Được"
Cuối cùng sau một hồi chưa được 5 phút,cô bị người ta bắn chết.Dương Tiểu Quang nhìn thứ hạng mà thở dài:"Đáng tiếc quá,còn một chút nữa là được hạng 90 rồi"
Cậu lần đầu thấy có người chơi game thua mà buồn ủ rủ như vậy,cậu không nhịn được cười,nhưng lại cố gắng an ủi cô:"Không sao,hạng 90 là rất tốt rồi"
"Thật vậy sao?"
"Đùa cậu làm gì?Lúc tôi vừa tập chơi game vừa vào đã chết rồi"