"Vậy thì may quá!"-Trương Minh Tuệ ngượng ngùng cười,kèm theo tiếng thở phào không rõ
May chuyện gì cơ?
Phương An Tuyết tự hỏi,mà cô lại biết rõ vốn dĩ đã có câu trả lời
"Cậu thích Minh Thiện?"
"Phải"-Thiếu nữ thản nhiên thừa nhận,vẻ mặt e ấp xấu hổ,thoạt nhìn cứ tưởng vừa đứng dưới trời nắng to suốt nhiều giờ,nóng lên,đỏ bừng
Vừa hay,cả khán đài hò reo khi tiếng còi kết thúc trận vang lên,nhưng bên tai của Phương An Tuyết chỉ nghe thấy âm thanh vỡ tan của trái tim mình
Có một buổi chiều nọ,hoàng hôn không chói mắt,dịu dàng ban xuống thế gian đã làm cõi lòng cô phủ đầy sương
Trận bóng trưa nay dù có hay thế nào,cô cũng chẳng còn để tâm nữa,trong lòng cô hiện tại chỉ văng vẳng câu nói của Trương Minh Tuệ:"Phải,tớ thích cậu ấy suốt một năm rồi,nhất định sẽ không từ bỏ nữa"
Ngồi trong xe,cô tựa vào cửa kính,mắt dán trên con đường hằng ngày vẫn đi,nhưng không còn cảm thấy quen thuộc
Hình ảnh ở sân bóng hiện lên,cô ta phấn khích nói với cô:"Đây là bí mật giữa chúng ta,cậu đừng nói với ai nhé?"
Một giọt lệ âm thầm trượt xuống má cô,Phương An Tuyết vội vàng kéo tay áo lau đi,trước mắt mờ mịt,hàng cây xanh bên vệ đường biến thành những nét vẽ nguệch ngoạc xấu xí
"Được..."
Chữ "được" ấy,cô đã lấy hết sức lực cuối cùng của mình để đáp lại,súyt nữa đã nghẹn ngào đến rơi nước mắt
Nếu có thể quay trở lại,cô vẫn sẽ trả lời như thế
Chỉ trách,cô không đủ dũng khí,là cô quá tự ti,cho rằng mình không sánh được với cô nàng
Dũng cảm thừa nhận thích Trương Minh Thiện
______
Phương An Tuyết không nhớ rõ,từ khi nào tâm can của mình đã trở nên xấu xí như thế
Nhưng mỗi lần cô trông thấy Trương Minh Tuệ và cậu ở cùng với nhau,cười cười nói nói,thân thiết như hai mảnh nâm châm trái chiều,khiến cô lại nhớ đến ngày hôm đó
Thích suốt một năm,nực cười thật đấy
Dựa vào đâu người mới xuất hiện lại có thể gần gũi với cậu như thế?
Cô lặng lẽ đứng sau bức tường hành lang,ánh mắt rơi xuống nụ cười như có như không kia
Đôi khi cô tự hỏi,Trương Minh Thiện,còn mình thì sao?
Năm đó,nếu không phải mẹ cậu chia rẽ chúng ta,nói không chừng bây giờ người đang ở bên cạnh cậu chính là mình
Nghĩ đến đây,đáy mắt Phương An Tuyết trở nên sâu xa,không cam tâm quay gót rời đi
_______
Lúc Trương Minh Tuệ vào lớp với ly trà sữa khoai môn trong tay,trò chuyện với Hà Hân một hồi,cô lại trông thấy Phương An Tuyết ngồi ở trên cùng,cái tên này cứ trôi nổi trong tâm trí cô
Hà Hân thấy cô cứ đờ đẫn,liền chọc vào tay cô một cái:"Nè,nhìn ai mà nhìn quài vậy?"-Cô nàng tò mò quay đầu lại hướng mắt theo cô,Trương Minh Tuệ liền kéo tay cô nàng,lắc đầu nói không có gì
Con gái mà nói không có gì thì chỉ có nói xạo
"Không có Thiện ở đây,này,chẳng lẽ cậu ngắm Phúc Thịnh sao?Không được đâu nhé,người ta không có yêu sớm đâu"
Lời châm chọc này đến tai thiếu niên đang ngủ bàn trên,cậu liền bật dậy,quay ngoắt sang dưới chỉ để đôi co
"Đúng rồi,tôi nào tệ nạn giống hai người,17 tuổi nên để tâm chuyện học là trên hết"
"Vậy sao?"-Hà Hân mỉa mai cười,còn lén đá vào chân người kia một cái:"Cậu nói như mình học giỏi lắm,hôm bữa là ai bị gọi lên văn phòng rồi nghe mắng xối xả từ cô Hà?"
"Đm đau đấy!Mà cậu cũng đi chung với tôi mà"
"Thì tôi đâu có chối,tôi còn đang giác ngộ đây"
"Hahaha"
Tiếng cười cứ giòn tan như thế,mãi đến hết giờ ra chơi
"Mà dạo này tụi con trai cứ thoắt ẩn thoắt hiện ấy nhỉ,định chơi bóng mà vào tiết cũng muốn bỏ hả?"
Đúng rồi,Trương Minh Thiện thì cô không nói đi,dạo này cô ít gặp Minh Khôi nhất
"Nè Thịnh,dạo này Khôi không về cùng cậu hả?"
Thiếu niên nọ lắc đầu:"Người ta là đội trưởng mà,bận lắm,thời gian đâu mà dành cho tôi?"
"Đừng nói như cậu không tham gia ấy"
Lâm Phúc Thịnh cũng không phản bác lời của cô, cậu nói thản nhiên như không:"Tôi có,mà tôi lười nên trốn tập"
Hà Hân bĩu môi chê bai:"Haizz,Khôi khoang hồng cho cậu quá,nếu là tôi cho cậu out luôn"
"Chúng tôi là bạn tâm giao thân thiết bao nhiêu,cậu làm sao hiểu được"
"Oẹ,nói vậy thì hai cậu yêu nhau luôn đi"
"Hừ,anh đây sẽ không yêu sớm"
Trương Minh Tuệ nhìn hai người ném dao qua lại,cười vài tiếng rồi cũng mặc kệ.Ngồi một lúc,cô bỗng nhiên nhớ đến tập toán lúc nãy cô mượn của An Tuyết,vội vàng lục học tủ kiếm để trả lại
Hà Hân như có thần giao cách cảm với cô,tự nhiên hỏi:"Cậu tìm bài tập toán của An Tuyết hả,nếu vậy thì nãy cậu ấy lấy đi rồi"
Trương Minh Tuệ ồ một tiếng,nhưng chưa kịp thả lỏng lại nhớ đến chuyện lá thư,tim đập mạnh cúi xuống lục lội như điên
Mà cớ nào tìm mãi cũng không thấy.
"Tuệ à, cậu tìm cái gì nữa vậy?"
"Lá...lá thư trong ngăn bàn của tớ đâu?"
Hà Hân hã một tiếng:"Thư nào?Tớ không biết"
Phúc Thịnh nghe mà đầu nảy số:"Thư gì,thư tình à?Hôm nay cậu sến thế"
"Im lặng coi "-Hà Hân la một tiếng khiến cậu ta ngậm miệng thật,cô nàng cúi xuống tìm hộ cô,mà hai thiếu nữ tìm mãi cũng không ra
Còn cô thì khóc không ra nước mắt
Chết mất thôi,rõ ràng định đem để đưa Thiện coi mà,giờ thì hay rồi,làm mất luôn của người ta
Cô nhìn Phương An Tuyết với ánh mắt chột dạ,sợ nếu như cô nàng nhắc với Thiện,có phải sẽ nghĩ cô là người trộm mất thư của cô nàng không?
"Rõ ràng mình để nó dưới sách toán mà,không thể nào mất được đâu"
Hà Hân vỗ vai cô,lo lắng hỏi han:"Mà có đến nỗi quan trọng không?"-Nhắc đến sách toán,cô nàng bỗng a một tiếng:"Có khi lúc nãy Tuyết lấy rồi cầm nhầm không,cậu hỏi xem"
Thế có khác gì tự tay bóp chết mình không?
Trương Minh Tuệ muốn giải thích rõ ràng với Hà Hân,nhưng ở trong lớp không tiện,vả lại cũng không còn thời gian nữa
Có thể lời của Hà Hân nói đúng,nếu thật sự lúc nãy cô có kẹp vào sách toán của An Tuyết thì đúng là cô tự hủy rồi,nhưng nếu không có thì càng thảm hơn
Trong lúc cô chưa biết nên làm gì,Hà Hân sớm đã nghĩ cách giúp cô
Cô nàng chạy lên hỏi An Tuyết khi nãy có cầm nhầm đồ của cô không,đáp lại câu hỏi,Phương An Tuyết khó hiểu lắc đầu,cô nàng lật sách toán ra,chẳng có gì ở trong đó
Cả người Trương Minh Tuệ dường như đổ cái rầm,thà là có đi,cô còn có thể giải thích
Suốt buổi học trôi qua,cô đúng là không thể tập trung nổi.Ở trên bục cô Hà giảng một đằng,nhưng trong đầu cô chỉ còn mỗi lá thư không đề tên và nỗi dằn vặt vẫn hoài không thể nguôi ngoai
Cô âm thầm nhìn bóng lưng Trương Minh Thiện ngồi phía trước mình,lại căng thẳng nhìn Phương An Tuyết đang ngồi chăm chú nghe giảng ở bàn đầu,cảm thấy bản thân như phạm phải tội tày trời
Cứ nghĩ đến cô nàng,thỉnh thoảng cô lại lén lục lọi học bàn vài lần,mà chẳng tìm thấy được gì
Đáng lẽ cô có thể nói cho Thiện biết An Tuyết là bạn cùng bàn của cậu năm lớp 6 rồi
Tình đầu của cậu ở ngay trước mắt thế mà,cả hai người lại chẳng ai nhận ra đối phương
Nghĩ đến đây,Trương Minh Tuệ cảm thấy tự huyễn,cô làm như mình là bà mối vậy,nào phải ông Tơ bà Nguyệt se duyên gì,cũng thích cậu như An Tuyết,cứ suốt ngày muốn nối dây tơ hồng cho cậu
Rõ ràng đã nói sẽ không từ bỏ nữa,nhưng cũng thật ích kỷ nếu biết mà không nói ra người đó là ai
Chuông reo kết thúc tiết học,cả trường như đàn kiến ùa ra khỏi tổ,chỉ có Trương Minh Tuệ cứ chậm rãi như thường lệ
Hôm nay cô phát hiện người trực nhật trùng hợp lại là Phương An Tuyết và Thiên Kim,càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi,cô kéo Thiện lại,bảo cậu về trước
Trương Minh Thiện khó hiểu nhìn cô,giọng điệu cứ khó nghe như thường ngày:"Cậu rảnh vậy còn ở lại phụ,sao tôi trực không thấy mặt cậu đâu vậy?"
"Ai lại đi so đo với con gái hả?"
Thiếu niên không mảy may đôi co với cô nữa,cậu khoanh tay,huých vào vai cô:"Mà dạo này cậu thân với cô ấy nhỉ,thấy người ta đẹp liền bắt quàng làm họ?"
Trương Minh Tuệ lườm cậu:"Ra An Tuyết là gu của cậu à?"
Lần này đổi lại là thiếu niên lườm cô,hai người cũng không định cứ đứng ngây ra đó,lỡ ở lại liền phụ hai thiếu nữ nhỏ nhắn kia xếp ghế
Phương An Tuyết ngại ngùng nói không cần đâu,nhưng Trương Minh Thiện không quan tâm lắm,ngược lại còn lịch sự nói:"Dù sao bọn tôi cũng đang rảnh"
Lại nhìn cô,thấp giọng mỉa mai:"Sắp thi rồi nên định tích chút công đức"
Cmn,cậu thèm đòn à?
Lại thấy Phương An Tuyết định ra ngoài đổ rác cùng Thiên Kim,cô khẩn trương hất cằm bảo:"Cậu mau đi đổ rác đi,ai lại để con gái người ta đi đổ rác hả?*
Trương Minh Thiện nhìn bịch rác chỉ có một nhúm,định quay sang mắng cô bệnh à lại nhận được thêm một lời:"Dù sao người ta một thời cũng là...."
"Thôi cậu im dùm tôi cái"-Thiếu niên che cái miệng nhỏ của cô lại,hai người nói qua lại xíu cậu chàng cũng chịu ra ngoài giúp
Trương Minh Tuệ phì cười,xếp xong ghế cũng hết việc rồi,xách hộ balo của cậu định ra rồi về luôn
Ai ngờ,vừa ra khỏi cửa,lại bắt gặp cảnh một thiếu nữ ánh mắt lưng tròng và một thiếu niên đăm chiêu chỉ đứng lặng im nhìn cô đứng trước thùng đổ rác
Bên trên là những mảnh giấy vụn bị xé đi tàn tạ,lại còn bị vo nhàu nhĩ đến không thể nhìn ra hình dạng gì
Tuy nhiên,chỉ có Trương Minh Tuệ biết được,tờ giấy và phòng thư màu hồng kia,còn có chữ viết bằng mực máy xanh đầy quen thuộc
Trái tim cô trở nên run rẩy,bước chân chậm rãi tiến lại gần,trong vài giây biểu tình trên gương mặt từ ngỡ ngàng trở nên bàng hoàng
Bên trên phong thư vậy mà có đề một dòng chữ
"Mùa đông bình an"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT