8
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cảnh sát cũng hoang mang, bọn họ lập tức gọi cho cấp cứu, nhấn mạnh mọi người đang có mặt ở hiện trường phải đứng yên tại chỗ.
Trán bà cụ càng ngày càng chảy nhiều m.áu.
Tôi xuống bếp lấy găng tay cao su đeo vào rồi đến phòng y tế lấy băng cầm m.áu.
Khi đã cầm được m.áu, mấy cụ già bên cạnh tôi lại nói về bà cụ này.
Họ kể bà ta cũng là một người số khổ, sinh liên tiếp tám chín mười đứa con gái, chỉ mong có một đứa con trai nhưng khi gần năm mươi tuổi thì không thể sinh được nửa.
Tại sao không thể đếm chính xác số người con gái bà ta sinh chứ, thực ra là vì bà ta chỉ nuôi đứa đầu và đứa cuối.
Không ai biết trong khoảng giữa có bao nhiêu đứa bé đã ch.ết hoặc chào đời mà bị đem đi cho.
Sau này bà ta còn lén ra ngoài tằng tịu với người khác, thế nên chẳng ai biết số lượng chính xác, trừ bà ta.
Vì không sinh được con trai nên mẹ chồng không thích bà ta, chồng thì hay đánh đập, mắng mỏ, thậm chí còn cặp kè với người khác.
Nghe đồn đâu vì không có con trai, ông ta ép con gái mình sinh cho bản thân một đứa.
Sau này cô con gái ấy sinh được đứa con trai thật nhưng tinh thần lại không được tỉnh táo, cuối cùng nhảy xuống sông cùng đứa con trai kia.
Bà ta lại phải tự trèo lên giường, sinh ra cô con gái út.
Có người nói đó không phải con của chồng bà ta mà chỉ là kết quả lúc bà ta đi mượn giống khắp nơi để sinh con mà thôi.
Ngoài năm sáu mươi tuổi, để nuôi chồng và mẹ chồng, bà ta vẫn làm việc ở nhà tắm công cộng.
Đợt bệ.nh nhiệt đầu tiên được phát hiện là khi cô con gái út của bà ta số.t cao liên tục hai tháng.
Chồng bà ta ngày nào cũng chơi bài, mẹ chồng thì không quan tâm, còn để mặc cho cô con gái đi học khi bị b.ệnh.
Lúc được thầy giáo đưa đến b.ệnh viện, cô gái ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê.
Bác sĩ nói sốt cao liên tục, hạch sưng, sau khi biết nơi mẹ cô ấy làm việc thì yêu cầu bà ta đi khám.
Ban đầu bà ta không tin.
Sau khi có kết quả, vấn đề bị phát hiện, bà ta không thể tiếp tục làm việc ở nhà tắm công cộng nữa.
Bà ta còn tức giận đến trường mắng thầy giáo kia nhiều chuyện xen vào việc gia đình người khác.
Vì căn b.ệnh này, con gái út của bà ta qu.a đờ.i lúc tám chín tuổi, nhưng bà ta vẫn khỏe mạnh.
Không thể làm việc ở chỗ cũ, bà ta chuyển địa điểm "làm ăn" của mình ở các ngã tư, không biết đã có bao nhiêu người bị hại.
Khi bà ta gần bảy mươi tuổi, chồng bà ta ch.ết vì bạo b.ệnh, bà ta cũng không thể đi làm kiếm tiền nên nhờ người tìm lại bốn cô con gái, yêu cầu họ nuôi mình.
Tóm lại cả quá trình đó là khóc lóc, gây rối, kiện cáo rồi hòa giải.
Cuối cùng, mấy người con quyết định sẽ chu cấp tiền tháng tháng cho bà ta, để bà ta tự đến viện dưỡng lão.
"Bà ta tới đây đâu phải để dưỡng già đâu, rõ ràng là muốn kiếm thêm tiền." Bà cụ chung cùng phòng với bà ta nói.
Cảnh sát cũng hoang mang, biết hỏi tôi việc này cũng không có tác dụng nên chỉ đành hỏi trưởng thôn: "Trước khi đến viện dưỡng lão không phải thường sẽ khám sức khỏe sao? Sao không có b.ệnh án ghi chép lại?"
Trưởng thôn không biết phải giải thích thế nào, cứ nhìn tôi, thấy tôi còn hoang mang hơn mình, ông ta dậm chân nói: "Thằng nhóc Hàn Hi ch.ết tiệt, để tôi hỏi cậu ta!"
Trưởng thôn cũng cố gắng gọi điện cho anh trai nhưng không liên lạc được.
Chỉ có ông cụ 205 ngồi gần đó thản nhiên lo việc riêng của mình.
Tôi vừa định buộc miếng gạc lại thì bà cụ đột nhiên co giật, mặt đỏ bừng như bị bỏng.
Đấy là dấu hiệu bị sốc, tôi muốn kéo miếng gạt ra cho bà ta cắn thì bỗng ngửi thấy mùi hôi.
Bà cụ cứ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ngập sự khẩn cầu.
Một bà cụ khi nãy lén nhổ nước bọt kéo tôi đi: "Thần tiên cũng không cứu nổi kẻ đáng ch.ết đâu!"
"Lại thêm một người được sống." Tiếng của Hoắc Đẩu bỗng vang lên bên tai.
Tôi ngước mắt thì thấy anh đang nhìn bà cụ đang nằm dưới đất: "Tội nghiệt quá nặng, không thể đầu thai."
Sau đó anh chạm nhẹ vào bà cụ, bà ta sợ hãi, trong người có một cái bóng muốn đứng dậy bỏ chạy thì chớp mắt đã bị tia lửa đốt thành tro.
Còn về thân xác, bà ta vẫn nằm im bất động, phân và nước tiểu bên dưới không tự chủ chảy ra.
Tôi sợ hãi chống tay xuống đất định lùi lại, trưởng thôn phía sau vội ngăn cản: "Găng tay của cô dính m.áu, đừng cử động lung tung."
Lúc này xe cấp cứu tới, nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ lao vào, trưởng thôn và cảnh sát hỗ trợ sơ tán mọi người.
Tôi bàng hoàng đi rửa tay và kh.ử tr.ùng, trong đầu nghĩ cứ suy nghĩ về viện dưỡng lão.
Cái ch.ết của các cụ già khác rất có thể liên quan đến b.ệnh nhiệt.
Tôi từng nghe một người bạn kể ngày nay người cao tuổi là nhóm có tỷ lệ mắc các b.ệnh lây truyền qua đường tì.nh d.ục cao.
Cô ấy từng đi thăm một ông cụ bảy tám mươi tuổi, theo thống kê chưa đầy đủ của địa phương, trong vòng một năm đã có 47 người phụ nữ quan hệ với lão ta, số liệu này chưa bao gồm những người lén tới nhà ông ta vào ban đêm hoặc có những lần không diễn ra ở nhà.
Ông cụ đó chẳng những không xấu hổ mà còn vô cùng tự hào, thậm chí còn kể với bạn bè bản thân có 54 tình nhân, nói mình ch.ết cũng đáng!
Bọn họ có nhu cầu s.inh l.ý riêng nhưng lại không thường được đáp ứng, vả lại người lớn tuổi hay ngại đi điều trị những căn bệ.nh này nên cố gắng che giấu, hoàn toàn không nhận thức được hành vi của mình đang khiến chúng lây lan.
Nhưng tại sao mọi người trong gia đình tôi đều mộng du, ăn bẩn, thậm chí còn tự ăn thịt mình?
Còn Hạo Minh thì liên tục kêu đói, tình hình khác hẳn những người khác?
Đồ ăn trong viện dưỡng lão luôn đầy đủ, ngày nào cũng quay clip lại, những cụ già sao có thể đói được?
Và Hoắc Đẩu...
Nghĩ tới đây, tôi đổ cả chai cồn lên để rửa tay, sau đó đến thẳng phòng của ông Trần ở phòng 205.
Ngay trước khi bà cụ kia qu.a đ.ời, hình như bà ta đã nhìn thấy Hoắc Đẩu.
Thời điểm Tiền Tam Tư hấp hối, ông Trần đã cố kéo ông ra khỏi phòng, chắc chắn ông Trần đã nhìn thấy gì đó.
Lúc này, cảnh sát và nhân viên y tế đang tiến hành kiểm tra.
Tôi đi tìm ông Trần hỏi chuyện.
Ông ta chớp mắt nhìn tôi: "Cô có biết b.ệnh nhiệt dễ lây nhất qua đâu không?"
"Đồng tính?" Sau hai ngày ở đây, tôi đã có kinh nghiệm ứng xử với các cụ già. Bình thường họ sẽ không đi theo dòng suy nghĩ của bạn, bạn bắt buộc phải đi theo dòng suy nghĩ của họ, nếu không đừng hòng có được câu trả lời mà mình mong muốn.
Ông Trần gật đầu: "Người đầu tiên bị b.ệnh là lão Tiền, ông ta làm bậy làm bạ sau đó truyền cho người khác."
Thế nên khi thấy Tiền Tam Tư ch.ết, bà cụ kia mới bước lên nhổ nước bọt.
Không ngờ ngọn nguồn của tất cả lại là Tiền Tam Tư.
"Lúc Tiền Tam Tư ch.ết, tôi thấy bà nội cô ở trong phòng." Nói đến đây, ông Trần cười hỏi, "Gia đình cô không ở đây với cô, bọn họ bỏ trốn hết rồi đúng không?"
Tôi sững sờ mấy giây.
Sao ông ta biết?
"Tôi còn nhìn thấy Hoắc Đẩu đến đây thiêu rụi linh hồn để người đó mãi mãi không được tái sinh."
Chỉ có những người sắp ch.ết mới có thể nhìn thấy Hoắc Đẩu.
Tôi không khỏi hỏi: "Anh ta bảo ông sẽ sống."
"Khi sắp ch.ết, con người ta thường hay nói lời hay ý đẹp. Câu cậu ta nói không phải nghĩa sống như cô hiểu đâu." Ông Trần nhẹ giọng, "Cô có biết Họa Đẩu (*) không? Đó là thần khuyển của hỏa thần Chúc Dung, tính ra Nam Nhạc của chúng ta cũng thuộc quyền quản lý của Chúc Dung."
(*) Họa Đẩu (祸斗): là quái vật trông giống một con chó và có thể thở ra lửa.
Tôi chợt nhớ tới một việc, ngày xưa tôi cùng bà nội đến Nam Nhạc thắp hương, lúc leo lên đỉnh Chúc Dung, tôi đi không nổi, bà nội đã kể cho tôi nghe một truyền thuyết, dỗ tôi cố gắng đi tiếp.
Khi còn khỏe mạnh, năm nào bà nội cũng đến Nam Nhạc.
Vậy nên anh ta là Họa Đẩu, không phải Hoắc Đẩu.
Vì bà nội mà anh ta tới đây sao?
Không lẽ cái ch.ết của bà nội còn có nguyên nhân khác?
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì cảnh sát đến yêu cầu tôi mở camera giám sát để xem bà cụ vừa q.ua đ.ời kia đã tiếp xúc với ai
Tôi cảm ơn ông Trần rồi đứng dậy đi kiểm tra camera.
Nhưng khi kiểm tra kỹ, tôi phát hiện viện dưỡng lão chỉ giám sát vào ban ngày, không có ban đêm, hơn nữa bộ nhớ chỉ lưu video giám sát trong bảy ngày gần nhất, ngoài sự việc của ông Cố thì không điều tra ra gì.
Ngay cả việc mẹ và chị dâu của tôi bỏ thuốc vào đồ ăn cũng không được ghi lại.
Việc dưỡng lão đang gặp rắc rối nghiêm trọng, bố mẹ chắc là đã bỏ trốn, hơn nữa ngay từ năm năm trước họ đã tính đến chuyện đổ lỗi cho tôi.
Trong lúc tôi còn đang hoang mang chẳng biết làm sao, dì phụ bếp đột nhiên chạy tới: "Ông Trần đi rồi, ông ấy ngồi yên một chỗ rồi ra đi, chẳng có dấu hiệu gì báo trước cả."
Lại thêm một người chế.t, tôi và cảnh sát đều rất sốc.
Tôi vội chạy xuống nhà thì thấy ông Trần đang ngồi cạnh bàn cờ ở sân sau, tay nắm chặt như đang ngủ, gương mặt bình thản, trên môi còn nở nụ cười nhẹ nhõm.
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Đáng lẽ khi nãy tôi không nên bỏ đi.
Nhưng không phải Họa Đẩu nói ông ấy có thể sống sao?
Đến tận bây giờ, ông Trần là người duy nhất tôi thấy lương thiện trong số những người ở đây.
"Hàn Sa." Sau lưng bỗng truyền tới tiếng của ông Trần.
Tôi quay đầu thì thấy ông Trần đang đứng ở cửa sau mỉm cười vẫy tay với tôi, bên cạnh ông là Họa Đẩu cùng hai người một trắng một đen, bọn họ kéo ông ấy đi.
Họa Đẩu nhìn thân xác ở lại của ông Trần: "Ông ta có thể bước vào luân hồi thì cũng được xem là còn sống." Nói tới đây, anh ngẩng đầu về phía phòng 204, "Cô không còn nhiều thời gian đâu."
Tôi muốn hỏi thêm thì anh ta lại biến mất.
Căn phòng 204 rốt cuộc có vấn đề gì?
Người ch.ết bắt đầu từ đó, đó cũng là cánh cửa duy nhất Hạo Minh mở ra khi mộng du.
Chẳng lẽ nó có liên quan tới bà nội của tôi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT