13
Khi tôi ra t.ù đã là ba năm sau.
Đội trưởng Ngô đã viết rất nhiều báo cáo, còn chạy đến công ty cũ của tôi xin giấy chứng minh việc làm, đồng thời kiểm tra danh sách của viện dưỡng lão, yêu cầu con cái của những cụ già ký tên chứng minh tôi không thạm dự vào bất cứ hoạt động nào của viện dưỡng lão, cũng không biết gì.
Ngoài ra tôi đã thể hiện tốt nên được giảm án hai lần.
Chính đội trưởng Ngô là người tới đón hôm tôi ra ngoài, anh ta chở tôi về viện dưỡng lão đã bỏ hoang, sau đó đến cây cầu mà trước đây xe lao xuống.
Khi ăn tối, tôi hỏi thì mới biết ba năm qua anh ta cùng đồng nghiệp vẫn đang truy tìm anh trai và chị dâu tôi nhưng không có dấu vết gì.
Có thể nói là sống không thấy người, ch.ết không thấy x.ác.
"Bọn họ đã rút tiền để chuẩn bị bỏ trốn, sao còn làm phép hiến tế cô và cháu của cô chứ?" Đội trưởng Ngô rót nước cho tôi, lạnh giọng, "Bố mẹ tàn nhẫn như vậy đúng là hiếm gặp, chắc là họ đã ẩn nấp ở đâu rồi. Không có họ, sau này cô định thế nào? Có cần tôi giới thiệu việc làm không?"
Dù sao tôi cũng đã ở t.ù ba năm, không dễ kiếm việc làm.
Tôi mỉm cười: "Mới ra ngoài, tôi muốn đến Nam Nhạc thắp hương."
"Cũng được, ngày xưa tôi không tin ma quỷ, nhưng sau việc của cô... Thôi, không nói nữa."
Ăn uống xong, đội trưởng Ngô hỏi tôi muốn đi đâu, anh ta đã xin nghỉ một ngày. Tôi suy nghĩ một lát, quyết định đi mua nhang đèn tiền giấy đến mộ của Hạo Minh. Thằng bé ch.ết ở nhà trẻ, Hàn Hi bỏ của chạy lấy người nên không đến nhặt xác bé.
Sau vụ kia, tôi theo đội trưởng Ngô vào trại tạm giam, sau đó đội trưởng Ngô giúp tôi chôn cất thằng bé. Khi ấy tôi mới xin nghỉ, trong thẻ còn ít tiền lương nên nhờ anh ta mua một miếng đất ở nghĩa trang.
Đất của nhà họ Hàn bẩn đã bẩn, lúc sống nó bị bố mẹ ruột dùng làm vật h.iến t.ế, ch.ết rồi không nên chôn nó ở nơi như vậy nữa.
Trong lúc tôi đốt giấy, đội trưởng Ngô ở cạnh hút thuốc.
Ngại làm phiền anh ta, thế nên tôi không ở lại lâu.
Lúc đi, đội trưởng Ngô nói dù sao tôi cũng không thể về viện dưỡng lão nữa, nếu tôi đã đến Nam Nhạc, anh ta sẽ đưa tôi đến ngoại ô thị trấn tìm khách sạn dừng chân, nhân tiện đến đoạn đường cao tốc nơi Hàn Hi bỏ xe lại chạy trốn, cũng coi như giải quyết xong tâm sự của tôi.
Tôi biết anh ta sợ tôi về thôn sẽ bị người dân chỉ trỏ.
Viện dưỡng lão xảy ra việc lớn như vậy, e rằng dù qua ba năm vẫn chưa thể lặng xuống.
Tôi thật sự cũng muốn tới đó xem xem. Nhưng thay vì đi đường cao tốc, chúng tôi đi đường vòng từ tỉnh lộ sang đó. Nhìn con dốc bên dưới lan can và các dãy ống nước thải, tôi nhận ra đây là nơi dễ đào tẩu.
Đang quan sát xung quanh, tôi bỗng chú ý tới công trình xây dựng ở bên dưới, các công nhân đang dùng dụng cụ đo đạc đường ống nước thải.
Đội trưởng Ngô đưa điếu thuốc cho một công nhân: "Đường ống này sao vậy?"
"Ở trong có vàng chảy ra, còn có tiếng người kêu cứu." Nhân viên nhận lấy điếu thuốc, cười nói, "Nghe đồn còn có vòng vàng thỏi vàng chảy ra như chocolate, trên đó có dấu răng. Chẳng hiểu là sao nữa. Người dân bên kia nói thấy vàng ở hạ lưu, sau đó có người mò lên đây tìm nghe có tiếng gõ gõ trong ống nước, nhưng đến khi nghe kỹ thì chẳng có gì. Khu vực này dạo trước khá ồn ào, cấp trên sợ xảy ra chuyện không may nên bảo chúng tôi đến kiểm tra xem."
Nghe vậy, tôi và đội trưởng Ngô đều giật mình.
Đội trưởng Ngô hào hứng lấy di động ra gọi điện: "Chân tướng sáng tỏ rồi!"
Trong lúc anh ta nói chuyện, tôi bỗng nhìn thấy Họa Đẩu đang mặc áo gió màu đen đứng trên đường ông, mỉm cười, chỉ đường ống dưới chân, miệng nói gì đó, nhưng vì ở quá xa nên tôi cũng không thể nghe thấy, cũng không nhìn thấy khẩu hình miệng.
Nhưng tôi biết anh đang ám chỉ cho tôi.
Tôi vội nói với đội công nhân: "Tôi biết ở đâu rồi."
Sau đó tôi chạy đến chỗ Họa Đẩu đứng, thở hồng hộc nói với đội trưởng Ngô: "Ở đây."
Đội trưởng Ngô thắc mắc: "Ở đây có rất nhiều đường ống, sao cô chắc chắn là nó?"
"Chính là nơi này!" Tôi chỉ dưới chân mình.
Đảo mắt nhìn, không biết từ khi nào Họa Đẩu lại xuất hiện trên đường cao tốc cúi đầu nhìn tôi.
Thấy tôi như vậy, đội trưởng Ngô quay đầu nói chuyện với đội công nhân: "Đào chỗ đó ra đi."
Đội công nhân đương nhiên không đồng ý, đội trưởng Ngô lại gọi mấy cuộc điện thoại, di động của nhóm thi công đổ chuông, bọn họ nhìn đội trưởng Ngô, xắn tay áo vào làm việc.
Đội trưởng Ngô kéo tôi sang một bên.
Đến khi đường ống được mở ra, một mùi hôi tanh lập tức ập tới, đèn pha vừa rọi vào, lập tức có người kêu lên: "Có vàng! Thật sự có vàng!"
Nhưng đúng lúc này, bên trong đột nhiên có tiếng rống.
"Cô ở đây, đừng nhúc nhích!"
Đội trưởng Ngô vội cầm ống thép chạy tới.
Các công nhân đang la hét lùi lại.
Ở lỗ hổng trên đường ống kia có hai người sưng tấy dính đầy bùn đen như hai con giòi đột nhiên thò ra, gầm gừ với công nhân, hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đục ngầu, cứ nhìn láo liêng vì không nhìn thấy gì cả, tóc và lông mày thậm chí cũng không còn, chỉ còn lại hai khuôn mặt trơ trọi như tờ giấy.
Nhưng tôi vẫn nhận ra họ, đó là anh trai và chị dâu của tôi.
Cơ thể họ trắng như bùn, hai chân kéo lê như thể không còn sức lực mà chỉ đung đưa từ bên này sang bên khác, trên người thì nổi rất nhiều mụn mủ đỏ, lấm lem bùn đen như hai con giòi sắp thối rữa.
Chứng kiến cảnh này, các công nhân hoảng sợ la hét.
Đội trưởng Ngô cũng nhận ra họ, quay đầu nhìn tôi rồi lấy thẻ cảnh sát ra, kiểm soát hiện trường. Anh yêu cầu công nhân lấy dây thừng đưa hai người ra trước, đồng thời bảo công nhân phải cẩn thận vì rất có thể hai người mắc bệ.nh nhiệt.
Tôi đứng nhìn, chợt hiểu ra tại sao Họa Đẩu lại nói sống còn không bằng ch.ết.
Vì trước đó đội trưởng Ngô đã gọi điện về đồn nên cảnh sát tới rất nhanh, các công nhân được đưa đi.
Cảnh sát mặc đồ bảo hộ rồi mang thiết bị vào đường ống kiểm tra.
Bên trong có rất nhiều x.ương vụn, trong đó có x.ương người, x.ương chuột và rắn. Bên cạnh là đống vàng.
Họ đã rất thông minh khi chọn bỏ chạy dọc theo đường ống để tránh sự giám sát của an ninh trên đường cao tốc. Nhưng do tình trạng xả nước thải quá nghiêm trọng nên một tuần trước khi họ bỏ trốn, trước cửa xả nước thải đã được lắp thêm một tấm lưới thép nên họ không thể thoát ra ngoài. Thời gian sau đó, phụ trách sửa chữa ống nước phát hiện điều bất thường, sợ cảnh sát điều tra nên đã hàn kín lối vào, nhốt họ bên trong.
Anh trai và chị dâu tôi bị nhốt ở đây hơn ba năm, xem xét dấu răng trên xương người thì rất có thể bố mẹ tôi đã bị ăn thịt. Thời gian sau đó, vợ chồng Hàn Hi phải sống nhờ vào chuột, giun đất và ống sên. Họ đã đến cửa xả nước thải thả vàng ra ngoài nhờ giúp đỡ. Nhưng cống thoát nước rất bẩn, bình thường không có ai tới đây, mãi đến khi có người dân ở hạ lưu vớt được vàng.
Khi kiểm tra dấu răng trên vàng, cảnh sát không khỏi cảm thán: "Đã sắp ch.ết rồi mà vẫn còn nhiều sức lực như vậy."
Tôi ngẩng đầu nhìn lên đường cao tốc, lúc này có một chiếc xe chạy qua, Họa Đẩu đã biến mất.
Đội trưởng Ngô hỏi tôi: "Số x,ương c,ốt này xử lý thế nào đây?"
Bị ngâm trong nước thải thời gian dài, x,ương người đã trộn lẫn với x,ương chuột x,ương rắn, muốn phân loại cũng không hề dễ dàng.
"Cứ chôn cùng đi."
Tôi đoán linh hồn của họ đã bị thiêu rụi, một khi như vậy, xử lý đống x,ương này có nghĩa lý gì đâu?
Về phần vợ chồng Hàn Hi, bọn họ bây giờ thậm chí còn không nói được, đúng là sống không bằng ch.ết.
Đội trưởng Ngô dặn dò đồng nghiệp xử lý việc ở đây, sau đó tiễn tôi đi.
Nhưng lần này thay vì chỉ đưa tới ngoại ô thị trấn, anh ta lái xe một mạch thả tôi dưới chân núi: "Có gì cứ liên lạc với tôi."
Tôi cảm ơn đội trưởng Ngô, mua vé, lên núi.
Khi leo được lên Nam Thiên Môn, tôi nhìn thấy Họa Đẩu đang tựa vào một cột đá đã trải qua nhiều năm mưa gió.
Anh đưa tay về phía tôi: "Cô đi nổi nữa không đấy? Mới thế đã mệt. Nào, tôi đưa cô đi gặp Hỏa thần đại nhân nhà tôi."
Tôi thật sự không đi nổi nữa, đưa tay cho anh, mặc cho anh kéo mình tiếp tục lên trên.
[Hoàn]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT