6
Trong một buổi sáng viện dưỡng lão đã có hai người ch.ết.
Ông Cố thì còn đỡ, mọi người đã bàn bạc với con cái của ông ta trước, ông ta ch.ết thế nào và sau khi ông ta ch.ết phải làm gì không còn là vấn đề.
Nhưng Tiền Tam Tư ch.ết quá kỳ lạ, còn có nhiều người chứng kiến, không dễ giải quyết êm đẹp.
Bố mẹ tôi hốt hoảng giúp chị dâu tập hợp mọi người ở phòng sinh hoạt tại tầng một, bật TV cho họ xem hoặc cho họ chơi bài.
Thật ra không cần thiết, bọn họ vừa tụ lại với nhau liền sôi nổi bàn tán về ông Cố và Tiền Tam Tư.
Chị dâu sợ tôi nhắc đến chuyện mộng du nên nhờ tôi canh cửa phòng sinh hoạt: "Đừng có học nhiều tới mức tự biến mình thành mọt sách, trông chừng họ đi, đừng để họ chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Những chuyện khác đợi gia đình chúng ta đóng cửa lại rồi nói. Em hiểu chưa?"
Ánh mắt của chị dâu vô cùng sắc bén, tôi chỉ biết gật đầu.
Là người cùng thôn, mấy cụ già bắt đầu bàn tán về Tiền Tam Tư thời trẻ.
Thỉnh thoảng có người hỏi tôi: Cháu biết không? Cháu từng nghe nói chưa?
Không cần hỏi, tự họ chủ động nói.
Vợ của Tiền Tam Tư mất sớm, ông có hai đứa con một trai một gái vô cùng hiếu thảo, ban đầu họ đón về sống chung.
Nhưng sau bốn lần vào bệnh viện, ông ta bị đưa về làng.
Trong số những cụ già ở đây có một người có con là bác sĩ, mọi người cùng quê, con trai của Tiền Tam Tư thỉnh thoảng gọi điện nhờ va, thế nên biết rất rõ.
Có lần bất cẩn, một chai bia cắm thẳng vào trong.
Có một lần khác là con rắn đồ chơi của cháu trai, nghe nói món đồ chơi đó làm bằng gỗ và có pin, khi mở công tắc thì nó sẽ bò về phía trước, trong lúc dọn dẹp, ông ta đã nhét nó vào trong người.
Một lần khác là gia đình mua lươn, ông ta cũng nhét vào.
Sau hai vụ lần trước, ông ta không dám nói, con lươn ở trong người ch.ết trở nên h.ôi h.ám, nh.iễm tr.ùng, đến cuối cùng cần phải ph.ẫu th.uật.
Cậu con trai không chịu nổi nữa, chỉ đành gửi cho em gái.
Kết quả là lại có một chai mỹ phẩm bị kẹt trong người, bắt buộc phải đến bệnh viện để lấy ra.
"Nghe nói cái chai kia rất khó lấy ra." Ông cụ kể chuyện liếc nhìn tôi, nhếch mép cười, "Cháu nói thử xem cái chai to như vậy, đường sinh em bé của phụ nữ còn không chịu nổi, thế mà lão Tiền..."
Ông ta vừa nói vừa tiến lại gần tôi, tôi theo bản năng lùi lại né tránh, định xoay người bỏ chạy, ông ta đột nhiên lao ra ngoài.
Tôi lập tức nắm lấy cổ áo ông ta, kéo ông ta về, ông ta vẫn tươi cười với tôi.
Ông Cố ch.ết, Tiền Tam Tư vẫn có ý đồ xấ.u với tôi giống như với thím Lưu.
Tiền Tam Tư ch.ết, trong mắt những người ở đây chỉ có những tin đồn về việc ông ta nhập việc.
Cứ tưởng khi chứng kiến cái ch.ết của Tiền Tam Tư, bọn họ sẽ tuyệt vọng, nhưng bây giờ xem ra sống ch.ết cũng không bằng một lần kh.oái l.ạc.
Tôi đóng cửa lại, nhốt họ ở bên trong.
Những lời Hoắc Đẩu nói quanh quẩn trong đầu, lúc ngẩng đầu tôi phát hiện anh đang đứng dựa vào cửa kính bên cạnh nhìn những cụ già bên trong.
Mong rằng không còn ai sẽ ch.ết nữa.
Nhìn anh, tôi cẩn thận hỏi: "Anh có phải người đi câu hồn không? Đầu trâu? Mặt ngựa? Hắc vô thường? Bạch vô thường?"
"Tôi không phải người câu hồn, không phải lúc nãy cô thấy rồi sao? Tôi ở đây để thiêu rụi hồn phách. Trừ cô, những người trong viện dưỡng lão này đều không xứng đáng được đầu thai. Ở đây đông người, tất cả còn nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm của tôi, thế nên tôi đến." Hoắc Đẩu đến gần tôi, "Cô đoán xem người tiếp theo ch.ết sẽ là ai?"
Anh ta đang đùa à?
Việc này nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm của anh ta?
Nhưng Tiền Tam Tư không phải là vì... Chơi đùa hậ.u m.ôn tr.ực tr.àng của mình à?
Tại sao ch.ết rồi hồn phách của ông ta lại bị thiêu hủy, không thể tái sinh?
Nghĩ đến hành vi kỳ lạ của người nhà, tôi không khỏi run rẩy: "Chẳng lẽ gia đình tôi cũng sẽ như thế? Chẳng lẽ linh hồn của họ cũng bị thiêu rụi, không bao giờ được đầu thai sao?"
"Cô không biết hả?" Hoắc Đẩu kề sát cổ tôi, hít sâu một hơi, sắc mặt dịu lại, "Thế thì cô phải nhanh lên, bọn họ không còn nhiều thời gian đâu?
Anh ta có ý gì?
Tôi còn đang suy nghĩ, đúng lúc này bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát.
Anh trai và trưởng thôn vội chạy xuống đón tiếp, còn chị dâu thì liếc nhìn cảnh cáo tôi.
Khi tôi quay lại, Hoắc Đẩu đã biết mất.
Tôi càng lúc càng thấy bất an.
Anh hỏi tôi đoán xem người ch.ết tiếp theo là ai, có nghĩa là vẫn sẽ có người ch.ết.
Anh ta thậm chí còn nhắc đến người nhà của tôi, không lẽ một trong số họ sắp phải chế.t?
Hoắc Đẩu xuất hiện ở đây, chứng tỏ viện dưỡng lão này có vấn đề, chỉ cần đưa mấy cụ già đi xa, có lẽ sẽ giải quyết được một phần nhỏ.
Anh trai và chị dâu chắc chắn biết chuyện mộng du, bố không tin, thế mẹ thì sao?
Hơn nữa mẹ có biết chuyện bố và mấy bà cụ...
Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
Tôi cầm di động gọi cho mẹ.
Viện dưỡng lão này do anh trai và chị dâu quản lý, bố thì làm ra chuyện buồn nôn kia, thế thì tôi sẽ khuyên mẹ rời khỏi đây trước.
Nhưng điện thoại của mẹ không ai nghe máy.
Tôi bắt đầu hoang mang, vội gọi cho chị dâu: "Chị mau xuống đây, em có việc cần phải tìm mẹ."
Chị dâu còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã cúp máy.
Lúc xuống lầu, chị dâu tức giận chất vấn: "Em đang muốn làm gì hả? Mọi thứ đang rất hỗn loạn, em còn..."
Tôi kéo chỉ dâu, chỉ những người trong phòng sinh hoạt: "Những việc này không phải trùng hợp, cũng không phải tai nạn, có người đến câu hồn, mọi người trong viện dưỡng lão đều sẽ ch.ết kể cả chị. Chị trông chừng họ đi, đừng để họ xảy ra chuyện. Em đi tìm mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu hả?" Tôi nắm chặt cánh tay chị dâu, "Em không quan tâm mọi người đang làm gì, em sẽ đưa mẹ đi trước, những chuyện còn lại mọi người tự giải quyết đi."
Đang nói chuyện với chị dâu, tôi đột nhiên nghe tiếng của mẹ: "A Tú, sao con lại xuống đây? Cảnh sát bảo con đi lấy video giám sát kìa. Mau đi, con của ông Tiền sắp đến rồi, còn không lo liệu bên phía cảnh sát xong thì sẽ phiền phức đấy!"
Chị dâu cười lạnh, đẩy tôi ra: "Con gái ngoan của mẹ đang tìm mẹ kìa, nó sợ mẹ xảy ra chuyện, còn nói chúng ta làm chuyện xấu, tất cả đều sẽ ch.ết. Mẹ nhìn đi, có ch.ết thì cũng là con ch.ết! Nếu không phải cần..."
Chị dâu tỏ ra khinh thường, nhưng nói tới đây, thái độ của chị ta lập tức thay đổi, quay sang cười với tôi: "Không phải chỉ là mộng du thôi sao? Anh trai em còn tự cắn tay mình mà có giống sắp ch.ết đâu..."
Chị ta còn chưa nói hết câu, di động bỗng đổ chuông.
"Chị bận rồi, em đừng có kiếm chuyện nữa."
Chị xem di động, vừa thấy tên người gọi là "Cô Lưu của trường mẫu giáo Ngôi Sao", chị ta trừng mắt nhìn tôi, hít một hơi thật sâu rồi bắt máy: "Cô Lưu..."
"Mẹ của Hạo Minh, chị mau đến đây, xảy ra chuyện rồi, đáng sợ lắm!" Cô Lưu ở đầu bên kia khóc nức nở, "Chị mau đến đây đi!"
Trong video call, Hạo Minh ngồi trên giường ngủ, quần áo và chăn bông của cậu bé dính đầy m.áu. Nó tự đá vào chân, cắn bắp chân của mình. Trên tay, trên mặt nó cũng toàn là m.áu. Ngoài ra còn có tiếng la hét của các em nhỏ khác cùng tiếng thảo luận của các giáo viên, bọn họ chắc đã gọi cảnh sát.
"Giữ nó lại! Mau giữ nó lại!" Chị dâu la lên.
"Không được, tôi mới đến gần, nó liền hỏi tôi có muốn ăn không, thậm chí còn muốn cắn tôi."
Cô Lưu đưa tay ra, trên cổ tay có một vết m.áu. V.ết th.ương đó không phải dấu vết cắn xuống để lại, mà là cắn xuống rồi xé nát.
Cô Lưu liên tục bảo chị dâu mau đến xem.
Chị dâu sợ hãi quay sang nhìn mẹ, tay run đến mức không cầm được điện thoại, vừa khóc vừa nói: "Giữ nó lại, khống chế nó trước, đừng để nó tiếp tục như vậy..."
Nhưng có vẻ Hạo Minh nghe được tiếng của chị ta, lập tức quay khuôn mặt đầy m.áu về hướng này.
Cô Lưu hoang mang lùi lại, thậm chí còn chạy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại: "Sao tôi giữ thằng bé lại được, sức nó lớn lắm. Tôi... Bảo vệ! Bảo vệ!"
Khi cô Lưu kêu lên, Hạo Minh giơ cái chân đầy má.u lên: "Mẹ, ăn, ăn ngon lắm, không đói nữa!"
Ngay sau đó, m.áu th.ịt nó đang nhai bỗng trào ra khỏi miệng.
Cô Lưu hét lên: "A! Bảo vệ! Bảo vệ!"
Chị dâu run rẩy, hoang mang đến mức cả người mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, không nói được gì nữa.
Mẹ tôi bật khóc: "A Tú! Hàn Tịch! Trời ạ, Hạo Minh xảy ra chuyện rồi! Nhanh lên..."
Tôi vội nhìn xung quanh tìm kiếm Hoắc Đẩu, nếu anh ở đây, Hạo Minh chắc chắn sẽ không như vậy.
Bất thình lình Hoắc Đẩu xuất hiện ngay bên cạnh, nhẹ giọng: "Nó sớm đã chết rồi, đây là sự bắt đầu của gia đình cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT