12
Trên giường có vô số cánh tay vươn ra giữ chặt lấy tôi, những chiếc móng tay ố vàng dính đầy dầu đen đó cắm sâu vào da th,ịt. Dù có vùng vẫy thế nào tôi cũng không thể thoát khỏi, cơ thể hoàn toàn bị ghim chặt giữa giường và chăn.
Sau đó, bắt đầu có những cái đầu màu xám lần lượt xuất hiện. Một vài người trong số họ là những cụ già xuất hiện trong video ghi hình bị giam trong phòng 204 cho đến khi ch.ết đói, những người còn lại thì tôi không nhận ra.
Tất cả đều có đôi mắt đục ngầu, gầy trơ xương, cứ há miệng kêu gào: "Đói, đói, ăn..."
Những bàn tay kia ấn chặt tôi xuống, bọn họ cúi đầu c,ắn tôi.
Khác với cảm giác gặm nhấm trong mơ, đây là c,ắn thật.
Tôi đau đớn la hét, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Vô số bàn tay vươn ra từ mọi nơi trên giường ấn, kéo tôi, thậm chí là ngoạm, bên tai tôi chỉ toàn là tiếng kêu la "Đói" và "Ăn".
Cơn đau lan khắp người, tôi như cá trong chảo rán, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Ngay lúc tưởng mình sẽ bị c,ắn ch.ết tại đây, tôi nghe tiếng Họa Đẩu thở dài: "Tôi cho cô thêm cơ hội nữa."
Sau đó có một ánh lửa lóe lên, một bàn tay bốc cháy xuyên qua những bàn tay đó nắm lấy tay tôi, kéo tôi dậy.
"Đói! Đói!"
Những cụ già kia bị lửa đốt vẫn dựa vào giường chảy nước dãi, nhe răng về phía tôi.
Tôi nằm trong lòng Họa Đẩu nhìn chiếc giường đầy ma ch.ết đói, sợ tới mức toàn thân chẳng còn chút sức lực.
"Cái giường này đã bị làm phép, chị cô dùng m,áu của người nhà họ Hàn tế đám ma ch.ết đói cho bà nội cô đứng đầu, thế nên chỉ khi cô về đây, bọn họ mới có thể rời khỏi viện dưỡng lão." Họa Đẩu cúi đầu nhìn tôi, "Tôi đã khuyên cô tốt nhất để những cụ già kia ở lại, vốn dĩ bọn họ đều đáng ch.ết, cô có đưa họ đi nơi khác cũng không cứu được họ đâu. Hoặc là cô ở lại dùng m,áu th,ịt của mình đút cho đám ma ch.ết đói này ăn no. Thời gian không còn nhiều nữa, cô phải suy nghĩ cho kỹ."
Dứt lời, Họa Đẩu ném tôi ra ngoài.
Tôi có cảm giác cơ thể mình rơi xuống, ngay sau đó bên tai là tiếng "ầm ầm" của ô tô, thân xe rung lắc dữ dội nhưng vẫn không nhúc nhích.
Đội trưởng Ngô liên tục thúc giục: "Sao lại như vậy? Vẫn không n.ổ máy à, mau đẩy đi!"
Sau đó anh ta nhảy xuống, thấy tôi vẫn còn đứng ngay cửa xe thì đẩy tôi lên.
"Mau tìm chỗ ngồi đi, sẽ ổn ngay thôi."
Bị anh ta kéo một cái, tay tôi liền đau nhói. Tôi xắn tay áo lên thì thấy cánh tay mình toàn lỗ m,áu như Hạo Minh. Tôi hơi nghiêng người, mượn cửa xe che chắn, xắn áo lên xem, ở thắt lưng và bụng cũng thế.
Có nghĩa là chuyện khi nãy không phải mơ.
Bà nội tôi dẫn đầu đám ma ch.ết đói, bà ấy hận.
Cháu trai của bà nói rằng sẽ về quê chăm sóc bà, nhưng cuối cùng lại bỏ đói bà đến ch.ết.
Ăn th,ịt uống m,áu cũng không thể xoa dịu nỗi hận này.
Bà nội và những cụ già ch.ết đói ở phòng 204 muốn kéo tất cả người ở viện dưỡng lão rơi vào cảnh thành ma ch.ết đói.
Tôi thả vạt áo xuống, nhìn các cụ già trên xe, phát hiện họ đều nhìn ra bên ngoài.
Quay đầu nhìn, tôi thấy có vô số bàn tay khô gầy từ dưới nền đá cẩm thạch vươn lên giữ lấy bánh xe, bên tai lại bắt đầu vang lên những âm thanh "Đói", "Ăn".
Các cụ già trên xe đều có thể nhìn thấy, nhưng biểu cảm trên gương mặt họ đều lạnh lùng chẳng thèm quan tâm.
Mấy bà cụ ở trên tầng ba thậm chí còn mỉm cười với tôi.
Lòng tôi chợt chua xót.
Tôi liếc nhìn bọn họ, bước xuống, nói với đội trưởng Ngô: "Anh lên xe đi, tôi ở lại có chút việc."
Đội trưởng Ngô đang cùng các cảnh sát khác đẩy xe: "Cô ở lại làm gì? Cô mặc kệ những người già này hả? Cô..."
Anh ta vừa đẩy xe vừa nhìn tôi, thấy tôi có vẻ không ổn, bảo mọi người tiếp tục đẩy xe, đi tới nói chuyện với tôi: "Cô đừng sợ, chúng tôi đã gặp nhiều trường hợp pháp nhân gánh tội thay rồi, cô chỉ mới về đây, trách nhiệm không nhiều đâu."
"Nếu tôi không ở lại, bọn họ sẽ không đi được."
Tôi vươn tay cho đội trưởng Ngô xem rồi ngước nhìn những gương mặt ch.ết lặng áp sát vào cửa sổ. Họ giống như chưa tỉnh ngủ, lại giống như biết mình sắp ch.ết nên cứ lẳng lặng nhìn những cánh tay đang vươn ra giữ chặt chiếc xe.
"Cô..." Đội trưởng Ngô khiếp sợ. Anh ta liên tưởng đến gì đó, vội kêu những người còn lại lên xe, nói với tôi, "Cô ở đây chờ một lát, tôi đưa bọn họ đến bệnh viện rồi quay lại tìm cô ngay."
Tôi gật đầu, sau đó xoay người chạy lên tầng ba.
Tới phòng, nhìn chiếc giường suýt biến mình thành thức ăn cho ma ch.ết đói, tôi hít một hơi thật sâu, lại leo lên nằm.
Cơ thể lập tức nặng trĩu, bên tai lại có tiếng rên rỉ: "Đói quá, ăn thôi."
Ngay sau đó có một bàn tay bắt lấy tay tôi, cảm giác bị c,ắn xé lần nữa ập đến.
Bên ngoài xe đã đi xa.
Quả nhiên chiếc giường này đã bị làm phép, chỉ cần tôi nằm lên, ma ch.ết đói đều đến đây tụ tập.
Tôi nằm trên giường chịu đựng cơn đau bị c,ắn xé, nghe tiếng rên rỉ của bọn họ, đột nhiên không còn thấy sợ hãi nữa.
Ngay khi tôi đang nằm ngửa để mặc cho lũ ma ch.ết đói muốn làm gì thì làm, bỗng dưng có một khuôn mặt bị mái tóc hoa râm che mất một nửa xuất hiện từ bên gối.
Bà ta nhìn tôi: "Đói quá, ăn thôi!"
Nhưng ngay khi bà ấy định c,ắn tôi, trong đôi mắt đục ngầu ấy bỗng hiện lên sự nghi ngờ, bà ấy dừng lại, nghiêng đầu như để quan sát tôi.
Tôi nhìn bà ấy, không biết do đau hay vì điều gì, nước mắt trào ra.
Khi còn nhỏ tôi và anh trai do bà nội chăm sóc. Khi anh trai lớn hơn một chút, mỗi lần làm việc bà nội đều gánh tôi trên lưng, trong giỏ tre còn có khoai lang và những thứ linh tinh.
Thế nên khi anh trai nói sẽ về quê chăm sóc bà, nhân tiện mở viện dưỡng lão, tôi vô cùng yên tâm.
Chúng tôi được bà nuôi nấng, tình cảm vẫn còn đó, nhưng không ngờ tình cảm vẫn không thắng được tiền tài.
Nực cười hơn là khi ấy biết sức khỏe bà không tốt, tôi cũng không hỏi han nhiều, lần nào gọi điện về, tôi chỉ nói mình gặp áp lực thi cử, ngay cả thời điểm bà nội ra đi lúc nào tôi cũng không biết, mãi cho đến khi thi đại học xong, tôi về quê mới nghe tin bà nội đã qua đời hơn một tháng. Tôi của khi đó còn chẳng hỏi han bà ra đi thế nào, có trăn trối gì không, trong đầu chỉ có thành tích của mình khi đậu vào đại học.
Nhìn bà nội, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, bên tai lại vang lên tiếng của bà: "Sa Sa, cháu về rồi à? Cháu về thăm bà đúng không?"
Bà nhận ra tôi!
Tôi mở mắt thì thấy bà đứng bên giường.
Họa Đẩu đang dựa vào tường, hắc bạch vô thường đứng cạnh cầm xiềng xích như đang đợi ai đó.
Tôi giật mình xốc chăn lên, lũ ma ch.ết đói kia đã biến mất.
"Sa Sa." Bà nội vươn tay xoa mặt tôi, mỉm cười, "Bà nội có để lại đồ cho cháu, chỉ cho cháu thôi, không cho ai cả."
Không phải bà ấy bị bệnh tiêu hết tiền rồi sao?
Bà ấy có thể để lại gì cho tôi?
Đúng lúc này Họa Đẩu phất tay, hắc bạch vô thường quấn xiềng xích khóa chặt bà nội.
Tôi còn chưa kịp làm gì thì bà nội đã bị họ kéo đi xuyên tường.
Họa Đẩu nhìn tôi, nhẹ nhàng búng tay, tất cả chăn bông và gối đều bị xé toạc, trong mỗi món đồ đều có tóc, một tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của tôi và vài dòng: Tín nữ Hàn Sa nguyện lấy thân mình để đổi lấy sự bình an cho cả nhà, bước vào ngạ quỷ để xoa dịu oán hận.
"Đây là thuật con rối, dẫn tất cả oán khí lên người cô." Họa Đẩu trầm giọng, "Đêm đầu tiên cô về đáng lẽ đã bị lũ ma ch.ết đói nuốt chửng, nhưng vì cô không ngủ nên người nhà của cô mới bị mộng du."
Đêm đó vì chuyện bỏ thuốc vào đồ ăn, tôi không yên tâm nên không ngủ được, qua một lát thì thấy gia đình mộng du.
Nếu tôi ngủ, tôi sẽ giống như khi nãy bị ma ch.ết đói nuốt chửng.
Có nghĩa là, phép mà chị dâu nhắc tới chính là hiến tế tôi để bình ổn oán khí, như vậy bọn họ sẽ không sao.
Nghĩ đến tình hình của Hạo Minh, tôi vội chạy xuống lầu.
Tới phòng của anh trai chị dâu, tôi cũng tìm được tóc, móng tay và bùa trong chăn của Hạo Minh
Ngay cả Hạo Minh họ cũng không tha, đó là con ruột của họ mà!
"Cháu của cô ngay từ lúc chào đời đã khác thường, đây là quả báo!" Họa Đẩu đứng ở cửa nhìn tôi, "Đã đến giờ, được rồi, coi như cô thắng."
Đã đến giờ?
Tôi đang chưa kịp hiểu chuyện gì thì di động đổ chuông.
Ở đầu bên kia có tiếng la hét và một số tiếng ầm ầm.
"Hàn Sa! Hàn Sa!" Đội trưởng Ngô kêu gào, "Cô ổn chứ? Có bị gì không?"
Tôi vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đi được nửa đường, khi chuẩn bị qua sông, có một bà cụ nhất quyết đòi đi vệ sinh nên chúng tôi phải dừng xe. Nhưng xe vừa dừng, bà ấy nói mình t,iểu rồi, cần thay quần, bảo chúng tôi xuống xe trước. Bà ấy không có quần để thay nên bắt chúng tôi cởi quần ra." Nói tới đây, đội trưởng Ngô ho mấy tiếng, "Chúng tôi hứa sẽ không nhìn nhưng bà ấy không chịu. Những người khác đang ầm ĩ bắt chúng tôi xuống xe. Cô cũng biết rồi, bọn họ mà gây rắc rối thì chúng tôi cũng... Chúng tôi đã xuống xe rồi, trên xe có một ông cụ từng làm tài xế đã lái xe đâm thẳng xuống sông, xe cạn bình xăng nên phát nổ. Cô thật sự vẫn ổn chứ?"
Tôi ngước nhìn Họa Đẩu.
Anh chỉ ra ngoài cửa, lắc lắc đầu, ra hiệu bảo tôi đi xem.
Tôi vội chạy ra ngoài thì thấy hắc bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa cùng đến, tay cầm xiềng xích lần lượt kéo từng người từ phòng này sang phòng khác.
Sắc mặt họ đều bình thản, khi đi ngang phòng 204, họ đều nhìn vào trong rồi nở nụ cười nhẹ nhõm.
truyện ngôn tìnhTôi nhìn Họa Đẩu, không hiểu tại sao lần này anh không khiến họ hồn phi phách tán.
"Ông trời có đức hiếu sinh, dù có thế nào thì cũng chừa lại một con đường sống." Họa Đẩu nhìn tôi, nhẹ giọng, "Cô chính là đường sống đó. Nếu cô không vì người nhà mà trở về, con đường sống này sẽ không còn, tôi sẽ thiêu rụi cả viện dưỡng lão khiến tất cả hồn phi phách tán. Nếu khi nãy cô bỏ đi, cô chắc chắn cũng sẽ rời khỏi đây, nhưng cũng sẽ vì thế mà ch.ết cùng họ. Nếu không phải ở lại, đánh thức lương tâm của những cụ già kia thì tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai."
Họa Đẩu phủi tay: "Được rồi, chuyện của tôi đã xong, còn lại cứ để con người xử lý."
"Thế còn bọn họ?" Tôi giơ tay chỉ, nhưng hành lang lúc này đã trống trơn chẳng còn ai.
"Dù không bị hồn phi phách tán thì họ cũng phải chịu báo ứng, đ,ịa ph,ủ sẽ phán xét họ. Cũng như cô, tội ch.ết có thể miễn, nhưng mang vạ là điều không thể tránh khỏi."
"Vậy còn gia đình tôi?"
"Gia đình cô?" Họa Đẩu cười khinh, nhìn vào căn phòng 204, "Có đôi khi ch.ết cũng là một cách giải thoát, bọn họ tạm thời sẽ không ch.ết nhưng cũng sống không bằng ch.ết."
Tôi muốn hỏi nữa nhưng anh đã xoay người biến mất, chỉ để lại một mình tôi trong viện dưỡng lão không người này.
Rất lâu sau, tôi mới bước đến trước phòng 204, nhìn giấy niêm phong dán đầy cửa, giơ tay xé xuống.
Tôi theo trí nhớ đến trước giường của bà nội tôi.
Bà ấy nói có món đồ để lại cho mình.
Tôi lục tung mọi thứ, men theo bức tường thấy có vài vết xước ở mặt sau tủ. Tôi cố hết sức đẩy chiếc tủ ra, nhìn thấy có một tờ giấy vệ sinh ố vàng kẹt ở góc trong cùng. Vì thời gian đã lâu nên nó đã bị bong ra một nửa, chỉ cần giật nhẹ một cái, nó liền rơi ra.
Một cái hố có kích thước bằng cái bát được đào trên tường cất giấu một chiếc túi nhỏ.
Tôi lấy ra xem, bên trong là một chiếc vòng đen trai chuông bạc.
Hốc mắt không khỏi cay cay.
Tôi nhớ ngày xưa tôi rất thích chiếc chuông bạc này, còn hỏi bà nội có thể tặng nó cho mình không.
Mỗi lần bà nội chỉ cười nói: "Khi nào bà ch.ết rồi sẽ để lại cho cháu."
Tôi còn đuổi theo và hỏi: "Thế khi nào bà ch.ết?"
Lớn lên, tôi bắt đầu học đan len với bạn bè, tự tay làm nhiều thứ phụ kiện. Chính tôi còn không nhớ mình từng muốn có chiếc vòng này. Nhưng bà nội lại đào một cái hốc trên tường để giấu nó. Dù có ch.ết, trở thành ma ch.ết đói, bà vẫn nhớ để lại cho tôi chiếc vòng này.
Đúng là già đến hồ đồ mà!
Bố mẹ, anh trai và chị dâu ng,ược đ,ãi bà ấy như vậy, bà ấy không biết nói với người khác sao?
Tôi cầm vòng tay xuống lầu, ngồi ngoài sân đợi đội trưởng Ngô.
Một lúc sau, đội trưởng Ngô lái xe quay lại, thấy tôi không sao mới thở phào.
Anh ta nhìn viện dưỡng lão, thở dài: "Đi thôi, tôi sẽ cố gắng giúp cô giảm án.