8/

Sau hai tuần, bóng dáng quen thuộc ấy bất chợt xuất hiện tại phim trường.

Lê Hoài thản nhiên nằm dài trên ghế, nói mình đến với tư cách là nhà đầu tư để giám sát tiến độ quay phim.

Thường thì anh ta hoặc là lười biếng nằm cả ngày, hoặc là nửa đùa nửa thật chọc ghẹo tôi.

Giống như hồi cấp ba, khi một cậu bạn nam tinh nghịch thầm thương trộm nhớ cô bạn nữ cùng bàn nhưng không biết làm thế nào để bày tỏ.

Hôm nay cảnh quay là cuộc tái ngộ giữa nam nữ chính, Lê Hoài chăm chú theo dõi tôi đến mức khiến tôi liên tục NG.

Cuối cùng, sau lần NG thứ sáu, đạo diện cho phép tạm dừng.

"Tri Đường, cảnh này là nam nữ chính gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, cô phải diễn đạt tình yêu và nỗi nhớ nhung của cô dành cho anh ta, không thể biểu hiện ra vẻ oán hận." phó đạo diễn cười nói với tôi.

"Chu lão sư ở Hải Thành đã năm năm, diễn xuất ra nông nỗi này, có vẻ như Hải Thành cũng không ra gì." Lê Hoài liếc nhìn tôi, khẽ cười khẩy.

"Thật là, mấy thầy cô ở trường điện ảnh Hải Thành có mấy người cũng chỉ là dạy dỗ sơ sài mà thôi." phó đạo diễn cười đồng tình.

Lê Hoài không bình luận, tiến lại gần tôi và nói:

"Nhưng mà, nếu dùng kiểu diễn xuất này để quay, e rằng khán giả sẽ không xem đâu, có thể họ sẽ nghi ngờ đầu óc của người sản xuất như tôi đã hỏng mất rồi."

Tôi ngước nhìn anh, ánh mắt và giọng điệu của anh không hề có chút ấm áp nào.

"Tri Đường, cô có thể thử nhớ lại mối tình đầu hoặc một người bạn trai khó quên nào đó để tìm cảm xúc." phó đạo diễn đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh không ngừng rơi.

"Mối tình đầu?" Lê Hoài cười lạnh lùng, nói lướt qua tôi, "Đúng vậy, Chu lão sư có thể nhớ lại một kẻ ngốc nào đó để tìm cảm xúc."

Anh ta cố ý làm vậy, cố ý để tôi xấu hổ.

"Lê Tổng và bạn trai cũ của Tri Đường quen biết sao?" phó đạo diễn đứng trước mặt tôi, chặn đứng ánh mắt lạnh lẽo như băng của Lê Hoài.

"Không quen." Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện.

Phó đạo diễn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị một nhân viên từ đâu xuất hiện gọi đi.

Lê Hoài tiến lên ôm lấy tôi, thì thầm cảnh báo bên tai tôi: "Không quen biết? Chu Tri Đường, em ghét bỏ tôi như vậy sao?"

Hơi thở nóng bỏng của Lê Hoài phả vào tai tôi, tôi không nhịn được mà đưa đầu sang một bên.

Lê Hoài không vui nhăn mày.

Thời gian nghỉ giải lao đã hết, đạo diễn gọi tôi quay lại tiếp tục quay phim.

Nhưng tay Lê Hoài vẫn siết chặt lấy eo tôi.

Với tư cách là một nữ diễn viên tuyến mười tám, tôi không dám để cả đoàn phim phải chờ đợi.

Không nhịn được mà giãy dụa.

"Đừng cựa quậy." Lê Hoài một lần nữa híp mắt lại, đồng thời tăng cường sức mạnh trên cánh tay.

Eo tôi gần như bị anh ta siết nghẹt.

"Đạo diễn đang giục, mọi người đều đang chờ." Tôi nói khó khăn.

"Kệ họ chờ." Lê Hoài nói một cách bá đạo.

Anh từ từ tiến gần tôi, đúng lúc môi sắp chạm vào môi tôi, tôi đột ngột quay đầu đi.

Anh ta nói nhẹ như không bởi anh ta là bên đầu tư, đạo diễn và đoàn làm phim đều kiêng dè anh ta, nâng niu anh ta.

Nhưng tôi thì không giống như vậy.

Môi chạm nhẹ qua má, nhịp đập trái tim nhanh chóng gia tăng.

9/

Chúng tôi cứ im lặng như thường lệ, không nói gì với nhau.

Cho đến khi tôi đi, Lê Hoài mới mở miệng.

"Ngày hôm đó tôi rất tỉnh táo, tôi và Trần Nguyệt Như không có bất kỳ quan hệ gì, từ đầu đến cuối, tôi chỉ thích mình em. Chu Tri Đường, tôi hỏi em lần cuối, chúng ta bắt đầu lại được không?"

"Lê Hoài." Tôi buông tay anh, "Chúng ta đã kết thúc rồi, từ năm năm trước đã kết thúc."

Vì thế đừng chơi những trò chơi trẻ con nữa nhé.

Lê Hoài cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ.

10/

Sau đó trong một thời gian dài, tôi và Lê Hoài không có sự giao nhau. Không sao cả, mọi thứ đều nên như vậy từ đầu.

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi từ ban đầu đã là một sai lầm.

Nhưng chỉ vài ngày trước khi đóng máy, đã xảy ra một sự cố không ngờ. Trong một cảnh quay trên không, trợ lý giúp tôi buộc dây thép. Người ta nói rằng vì tối qua quay cảnh đêm nên nhân viên hôm nay buồn ngủ, trượt tay khi đang điều kiện máy

Cơ thể tôi trên không trung bị mất cân bằng, liên tục lắc lư. Một cơn gió lớn thổi đến, tôi rơi xuống từ tầng ba.

Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh.

"Chu Tri Đường!"

Tôi rơi xuống, không đau như tưởng tượng.

Lê Hoài cười khẽ, "May quá, kịp rồi."

Anh ta ôm chặt lấy tôi, tựa như không muốn buông ra nữa vậy. Sau đó, tôi không nhớ chuyện gì xảy ra nữa.

Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Ngải Lâm nấu cháo mang đến, ngồi bên cạnh giường tôi bói quẻ.

"Hai tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"

Tôi nói yếu ớt: "Tin tốt đi."

"Ồ, tốt lắm. Lê tổng không sao, chỉ là chân bị thương thôi, nhưng tiền bảo hiểm y tế đoàn làm phim sẽ chi trả hết, tin tốt nữa có nghe không?"

"Có"

"Em được nghỉ một tuần, đạo diễn bảo em cứ nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sẽ quay phần còn lại."

"Tốt quá!"

"Nhưng, Lê tổng yêu cầu trong thời gian này em phải làm trợ lý đời sống cho anh ta, chăm sóc các sinh hoạt hàng ngày."

"…Chẳng lẽ Trần Nguyệt Như không xé xác em?"

"Chăm sóc tôi, em quan tâm cô ấy làm gì?"Lê Hoài mặc đồ bệnh nhân, trợ lý đẩy xe lăn phía sau, anh ta dừng lại một chút, câu tiếp theo như bị ép ra từ cổ họng:

"Chu Tri Đường, tôi muốn xem xét xem trong những năm này em đã học được những kỹ năng gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play