Tôi và chàng đã kết tóc được 3 năm. Ba năm qua cuộc sống của chúng tôi muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày đều bận rộn náo nhiệt vô cùng.
Ngoại trừ thời gian đầu sau đêm tân hôn chàng có chút lạnh nhạt với tôi, thì về sau chàng dần dần dịu dàng với tôi hơn, thường gần gũi thân mật với tôi hơn. Tôi có thể cảm nhận được những thay đổi của chàng.
Tôi vẫn còn nhớ rõ đêm đầu tiên chàng thân mật với tôi, đó là ngày đầu tiên tôi mang canh bổ huyết đến phòng làm việc cho chàng, sau đó còn vô ý bị chàng nghe được mấy câu thơ vụng về khiến tôi xấu hổ muốn che mặt nữa.
Tối đó, khi tôi và chàng lên giường không bao lâu thì chàng bất ngờ nghiêng người nhẹ nhàng nằm lên người tôi khiến tôi luống cuống không biết để tay ở đâu, tim tôi bỗng chốc đập nhanh như trống trận, ngực cũng bắt đầu thở phập phồng. Tôi thấy chàng ngập ngừng đôi chút, sau đó như hạ quyết tâm, chàng cúi người xuống hôn nhẹ lên trán tôi, rồi từ từ hôn xuống.
Tôi theo đôi môi chàng lần đầu tiên cảm thụ da thịt tiếp xúc.
Mặc dù tôi đã nghiên cứu rất kỹ 300 chiêu của thím ba nhưng khi lâm trận thì tôi lại chẳng nhớ được gì, chỉ biết đi theo chàng, tùy ý chàng muốn làm gì thì làm.
Mà chàng có vẻ cũng không thuần thục cho lắm, vụng về hôn tôi, vụng về cởi dây áo của tôi, vụng về dắt tôi đi đến cuối con đường.
Suy cho cùng cả tôi và chàng đều là chưa trải việc đời.
Người ta nói lần đầu rất đau, nhưng tôi chỉ thấy đau một chút xíu, còn lại thì tôi cảm giác như thể rơi vào những cơn sóng triều vậy, dịu dàng đến mức khiến tôi quyến luyến mê say không dứt ra được.
Tôi nghĩ có lẽ là bởi vì cho dù tình ý chàng dành cho người vợ là tôi có ít ỏi đến đáng thương đi nữa, chàng vẫn chọn cách đối xử nhẹ nhàng với tôi, để tôi chịu ít đau đớn nhất có thể.
Giống như chàng dung túng cho tất cả những trò ấu trĩ của tôi, để tôi được làm theo ý mình nhất trong cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Đó là sự dịu dàng chàng có thể dành cho người vợ mà chàng, dù có muốn hay không, đã cưới về.
Tôi xem đêm đó là đêm tân hôn của chúng tôi, cũng là đêm chàng có ý muốn nói với tôi, chàng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, cũng như người vợ là tôi.
Khi mái tóc chàng quấn vào tóc tôi, tôi nhìn sâu vào đáy mắt chàng, nơi đó vẫn là vẻ bất đắc dĩ, nhưng tôi đã thấy được bóng hình mình.
Dù bóng hình tôi vẫn còn là cái bóng nhợt nhạt, chưa in sâu vào lòng chàng lắm, nhưng tất cả cũng chỉ mới bắt đầu.
Tôi vẫn còn cả đời để in từng nét mực vào lòng chàng.
In sâu đến mức không thể xóa nhòa.
Không vội.
Tiếng thở gấp dần dần nhẹ đi, đêm tối trở về với tĩnh lặng, cả đêm tôi và chàng không nói câu nào. Tôi yên lặng nhấm nháp dư vị còn sót lại, đồng thời cũng nghe được hạt giống mà tôi quý trọng gieo xuống mảnh đất hoang vu kia đã cụ cựa nảy mầm, đợi một ngày khỏe mạnh trưởng thành.
Sáng hôm sau, tôi nhận được một chiếc trâm cài từ tay chàng.
Xinh đẹp, tinh xảo, lại không kém phần nhã nhặn.
Nhìn ra được là chàng đã cẩn thận chọn mua.
Tôi cảm động vô cùng.
Từ đó về sau, chuyện thân mật của tôi và chàng, từ ban đầu ít ỏi đến về sau dần trở nên đều đặn, tôi và chàng càng ngày càng hòa hợp hơn.
Tủ trưng bày những món đồ lặt vặt của tôi cũng ngày một đầy ấp, đều là những thứ chàng đã mua cho tôi, có khi là trang sức, có khi là những món đồ nho nhỏ như hộp son môi, lồng đèn, hoa cài tóc, đồ chơi nhỏ, hộp thủy tinh, thậm chí là một thanh kiếm.
Thường thì chàng không tận tay đưa cho tôi mà là để ở chỗ nào đó trong phòng cho đến khi tự tôi phát hiện ra.
Vậy nên thú vui của tôi chính là đi quanh phòng xem có món đồ gì khác lạ xuất hiện không.
Tiểu Như cũng thích trò này vô cùng, nhưng dù nàng có thấy trước cũng sẽ không nói với tôi mà là đợi tôi tự tìm ra, sau đó thích thú xem tôi mở hộp.
Mỗi khi như vậy, tôi đều lẩm bẩm trước mặt chàng: "Cũng chẳng biết ai để hộp son ở đây nữa, màu cũng đẹp ghê."
Thường thì chàng không có phản ứng gì, nhưng tôi thấy khóe môi chàng cong lên chút xíu, chỉ chút xíu, nhưng đã đủ bán đứng tâm tình vui vẻ của chàng.
Chỉ tiếc là 300 chiêu mà thím ba dạy cho tôi vẫn còn cất trong tủ, chưa có dịp dùng đến.
Tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi cứ có cảm giác chàng tựa hồ đang khắc chế điều gì đó, đợi ngày phóng thích.
Chàng không phóng thích, tôi không dám buông thả, cứ thế cùng nhau 3 năm.
Cho đến khi tôi và chàng bước vào bước ngoặt của cuộc sống hôn nhân.
—
Hôm nay là ngày chàng tham gia kỳ thi Hội, nghe nói chàng sẽ bị nhốt trong phòng thi 9 ngày chia làm 3 đợt.
Người ta nói một người đi thi cả nhà đi thi thật không sai. Trong khi chàng chuyên tâm dùi mài kinh sử thì tôi và mẹ chồng cũng bận rộn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho chàng trong thời gian thi cử.
Chín ngày chàng ở trường thi thì 9 ngày tôi làm ổ ở trước trường thi. Tôi không lo chàng thi không đậu, tôi tin vào tài hoa của chàng. Tôi cũng không lo chàng xỉu ở phòng thi, tôi tin vào kết quả kiên trì bắt chàng tập thể dục của tôi. Đừng nói 9 ngày, 20 ngày cũng không cần lo nữa là.
Nhưng nói thì nói vậy, chỉ khi thấy chàng bình yên ra khỏi trường thi thì lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, trời bất ngờ đổ tuyết, tôi cầm ô đội tuyết đứng trước trường thi mong ngóng từng phút từng giây, mãi cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của chàng.
Tôi vui mừng cầm ô tiến lên, mới đi được vài bước đã thấy có một nữ tử đi đến trước mặt chàng, chàng nhìn thấy thì thoáng ngạc nhiên một chút, rồi hai người nói gì đó với nhau.
Nói được hai câu, chàng quay đầu nhìn quanh như đang tìm ai đó, sau khi nhìn thấy tôi thì ánh mắt chàng lộ ra ý cười.
Tôi vội bước lên đón chàng, chàng cũng chắp tay từ biệt nữ tử nọ rồi cùng tôi đi dưới một tán ô về nhà.
Mới đi được vài bước thì chợt có tiếng gọi nhỏ từ phía sau: "Đình lang!"
Tôi dừng bước, lập tức quay đầu phóng ánh mắt sắc lạnh như dao về phía nàng ta, ý cảnh cáo rõ ràng: Cô nương, không cần biết cô là ai, dám gọi phu quân nhà ta là "Đình lang" nữa ta đánh cô.
Nàng ta thấy vậy thì chỉ hơi giật mình một chút, sau đó lại hướng ánh mắt như có vạn lời muốn nói lại thôi về phía phu quân. Tôi dứt khoát dúi chiếc ô vào tay chàng rồi bước lên trước đứng chắn tầm mắt nàng ta, tiếp tục dùng mắt phóng dao, để xem nàng ta còn nhìn được nữa không.
"Phu nhân! Về nhà thôi."
Nghe phu quân gọi, tôi quay người lại thì thấy chàng đang nhìn tôi, không biết phải tôi hoa mắt không nhưng dường như có thứ gì đó được thắp sáng, cụ cựa muốn thoát ra trong mắt chàng.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ.
"Ừm, về nhà." Rồi tôi nghe mình đáp lại chàng như thế.
Tôi cười ôm lấy cánh tay chàng, còn chàng thì cầm ô, hai chúng tôi cùng tiến đến chiếc xe ngựa đang chờ gần đó.
Vừa lên xe ngựa tôi đã lấy chén canh từ hộp giữ ấm ra cho chàng, nhìn chàng ngoan ngoãn ăn canh, cười nói: "Ở nhà đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn, toàn các món chàng thích đó."
Nào ngờ chàng mới húp một muỗng xong lại múc một muỗng khác đưa đến bên miệng tôi, tôi theo bản năng há miệng.
Xe ngựa dần rời khỏi trường thi, tôi cũng không biết vị cô nương kia thế nào nữa, dù sao tôi cũng không quan tâm.
Lần sau còn dám đến trước mặt phu quân nhà tôi gọi bậy nữa tôi đánh là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT