Cha mẹ tôi nói họ đã chọn cho tôi một tấm chồng tốt.
Chàng tên Đình Thư, xuất thân dòng dõi thư hương, vừa đậu tú tài năm nay, còn đứng hàng đầu bảng, con đường sự nghiệp rộng thênh thang, trong nhà có nhiều ruộng vườn, đảm bảo tôi qua đó áo cơm vô lo.
Ngày nào mẹ cũng luyên thuyên bên tai tôi, nào là sắp lấy chồng rồi thì bớt cái tính ham chơi lại, thùy mị nết na lên, như vậy mới được phu quân thương nha con, nhưng tôi bướng bỉnh không nghe lời.
Cho đến khi dưới sự sắp xếp của mẹ và thím ba, tôi trộm nhìn qua tướng mạo của phu quân tương lai nhà mình.
Nhẹ nhàng công tử, nho nhã lễ độ, đẹp trai ngút trời.
Tôi ưng ngay tắp lự.
Từ đó không cần mẹ dặn dò tôi cũng chủ động đi học nữ công gia chánh, tập tành đi nhẹ nói khẽ cười duyên để ý trước sau.
Nom cũng ra dáng hiền huệ thục nữ phết.
Mỗi ngày tôi đều vui vẻ may áo cưới chờ đợi đến ngày lên kiệu hoa, ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc của tôi và phu quân.
Cuối cùng ngày đó cũng đến.
Bái lạy cao đường, vén khăn cưới, uống rượu giao bôi, mọi thứ đều mỹ mãn.
Chỉ là tôi cảm thấy hình như phu quân không được vui vẻ cho lắm.
Việc cần làm chàng đều làm, nhưng ánh mắt chàng chưa từng hiện ý cười.
Lúc khăn cưới được vén lên, trong khi tôi thẹn thùng chỉ dám len lén nhìn chàng thì chàng chỉ nhàn nhạt cùng tôi uống rượu giao bôi.
Sau đó chàng nói chàng say rượu, chỉ sợ không chừng mực nên khuyên bảo tôi tối nay đi nghỉ sớm.
Tôi ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt đẹp trai đang say ngủ của chàng, trong lòng không tránh khỏi hụt hẫng, 300 chiêu trên chăn dưới chiếu mà thím ba đã dày công dạy cho tôi còn chưa kịp tung ra đâu.
Tôi lại nhìn gương mặt đẹp trai của chàng lần nữa, tinh thần lại hừng hực khí thế.
Không sao, hôm nay không được thì còn ngày mai, dù sao ngày tháng còn dài.
Thế là tôi hăng hái vào vai cô vợ nhỏ hiền huệ mà cởi giày cho chàng, tháo trâm cài tóc cho chàng, cởi quần áo ngoài cho chàng, lau mặt cho chàng, đắp chăn cho chàng.
Vật lộn mãi mới xong, tôi ngoan ngoãn nằm bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của chàng.
Ôi chao! Nhìn gần càng đẹp, anh đẹp trai này giờ đã là phu quân của tôi rồi a ha ha.
Tôi cố nhịn để không cười ra tiếng, cũng may chàng đang say giấc nên không nhìn thấy gương mặt thô bỉ của tôi, nếu không thì hình tượng hiền huệ của tôi sẽ tan nát mất.
Hôm sau tôi dậy sớm chuẩn bị nước ấm có thả mấy cánh hoa cho chàng rửa mặt, rồi cẩn thận chải tóc quấn búi cài trâm, nâng khăn sửa túi từ đầu đến chân cho chàng, ban đầu chàng đỏ mặt tránh né bảo tôi không cần hầu hạ nhưng tôi kiên quyết không cho chàng từ chối. Hừ, tối qua chàng không động phòng với tôi, bây giờ ngay cả công (phúc) việc (lợi) của vợ mà chàng còn không cho tôi làm, tôi sẽ mách với mẹ chồng cho coi. À quên nói, trước khi cưới tôi thường gởi vài món quà lặt vặt cho mẹ chồng, bà cưng tôi lắm nha.
Vậy nên cuối cùng chàng chỉ có thể chịu thua mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Chàng vốn đã có dáng vẻ nho nhã như ngọc, qua bàn tay chăm (lưu) sóc (manh) của tôi thì trông chàng càng trở nên sáng ngời xuất chúng, khiến tôi không kìm được vỗ hai bàn tay vào nhau vang lên một tiếng "bốp" rõ to, cảm thán thốt lên: "Phu quân nhà mình đẹp quá đi thôi hơ hơ hơ!"
Chàng nghe tiếng vỗ tay cùng tiếng cười kỳ dị của tôi thì giật mình một cái rồi nhìn tôi như thể tôi bị ai nhập. Tôi giật mình, vội vàng chỉnh đốn quay trở lại dáng vẻ đoan trang hiền thục, nói khẽ cười duyên với chàng.
Chàng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi duyên dáng liếc mắt đưa tình với chàng.
Chàng bại trận quay mặt đi.
Trận đầu 1-0 tỉ số nghiêng về phía tôi.
Xà quần cùng chàng xong thì sắc trời cũng đã sáng rõ, tôi theo chàng đến chính phòng làm lễ dâng trà ra mắt nhà chồng.
Cha mẹ chồng cười tươi roi rói nhét bao lì xì vào tay chúng tôi, mẹ chồng còn cho tôi chiếc vòng gia truyền, bảo hai chúng tôi mau chóng cho hai ông bà đứa cháu ngoan.
Tôi e thẹn lén đưa mắt nhìn chàng, lại thấy chàng cúi mắt không biết đang nghĩ gì, tôi bèn nhích khuỷa tay khều nhẹ vào cánh tay chàng.
Chàng cúi đầu nhìn cánh tay bị chạm vào rồi lại khó hiểu nhìn sang tôi, tôi cười thẹn thùng chớp mắt với chàng, ý bảo: Chàng ơi cha mẹ bảo chúng ta sinh con kìa chàng ơi!
Chàng quay mặt đi, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy ánh mắt từ hờ hững chuyển thành lúng túng của chàng.
Trận thứ hai, 2-0 tỉ số lại nghiêng về phía tôi.
Ba ngày sau chàng cùng tôi về thăm nhà mẹ đẻ.
Lễ nghi chu toàn, hành xử cử chỉ không thể bắt bẻ, đối với tôi tôn trọng có dư, cha mẹ tôi rất hài lòng về chàng.
Thím ba tôi là họa sĩ có tiếng, vẽ giống như thật, vì thế thừa dịp về nhà, tôi kéo chàng tạo dáng để thím ba vẽ bức chân dung làm hình cưới.
Tôi khoác cánh tay chàng ngồi trên chiếc ghế dài, nghiêng đầu tựa vào vai chàng, mỉm cười hạnh phúc. Chàng bất đắt dĩ ngồi yên cùng tôi thật lâu, đợi đến khi tranh được vẽ xong thì chân tôi đã tê rần, tôi nhân cơ hội dựa hẳn vào người chàng lại quên mất chàng cũng ngồi lâu và bị tê chân giống tôi, kết quả là hai chúng tôi cùng ngã xuống chiếc ghế dài.
Cả người tôi đè lên cả người chàng.
Mặt đối mặt, gần trong gang tấc.
Hơi thở quấn quýt giao triền.
Sắc đẹp trước mắt, đầu óc mụ mị, nước miếng chảy dài, tôi hôn chàng cái bép, in một vũng nước nhỏ lên má chàng, tay không kìm được kéo kéo cổ áo chàng, giở trò lưu manh: "Mỹ nhân phu quân của thiếp, chàng đang quyến rũ thiếp sao? Được rồi, thiếp cho phép chàng quyến rũ thiếp."
Chàng trố mắt nhìn tôi, tôi say mê nhìn chàng.
Ây da, má chàng đỏ lên nhìn như mỹ nhân say rượu vậy.
"Mỹ nhân phu quân, cười lên cho thiếp ngắm cái nào..."
Chàng cố đẩy tôi ra để ngồi dậy nhưng không được, hờ hờ, mười mấy năm đánh lộn cũng không phải nói chơi, trừ khi tôi nhường, chứ sức gà của chàng sao mà chống đỡ được.
Nói mới thấy sức chàng gà thiệt, không được, vì hạnh phúc cả đời, tôi phải dụ dỗ chàng tập thể dục nâng cao sức khỏe mới được.
Đang nghĩ ngợi thì thấy chàng đưa tay sờ lên trán tôi: "Bị choáng?"
Tôi cười tủm tỉm: "Đúng vậy, thiếp bị choáng, choáng váng vì chàng."
"Khụ khụ"
Đáng chớt, là ai hắng giọng phá rối bầu không khí ái muội của bà và phu quân vậy?
Tôi xoay mặt qua định trách mắng lại phát hiện cả nhà nội ngoại cô cậu chú bác anh chị em họ đều đang mở to mắt nhìn hai đứa tụi tôi.
Chàng bật người ngồi dậy chỉnh lại cổ áo.
Tôi ngồi thẳng chỉnh lại tóc tai.
Rồi cười trừ với họ hàng: "Mới tân hôn, không kìm được ha ha."
Trên đường về, chàng không nói với tôi câu nào, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ.
Tôi theo ánh mắt chàng cũng nhìn ra cửa sổ.
Lại chỉ thấy chiếc mành cửa lắc lư theo chuyển động của xe ngựa.
Tôi lặng lẽ nhích người dựa sát vào chàng, khoác tay tựa đầu vào vai chàng.
Chàng vẫn ngồi yên như tượng, nhưng tôi kịp nhìn thấy ngón tay chàng khẽ động một chút, vành tai đỏ ửng.
Tôi trộm cười.
Trận thứ ba, 3-0.
Vừa về đến nhà tôi đã lôi kéo chàng đề thơ lên bức tranh cưới rồi treo lên vách phòng ngủ. Lần về nhà này họ hàng nhà tôi có cho không ít đồ lặt vặt, chăn mền giấy bút thịt trứng rau củ đều có, tôi vui vẻ ngồi sắp xếp kiểm kê, chàng ngồi đọc sách bên cạnh, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn tôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra tôi cũng không phải kẻ ngốc, từ đêm tân hôn đã nhận ra chàng không ưng ý cuộc hôn nhân này.
Mới đầu tôi hơi buồn một tẹo.
Nhưng tôi vốn là người lạc quan nên nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Không sao, có lẽ là do tôi và chàng chưa thân thuộc mà thôi.
Tôi hiền huệ như vậy, dâu thảo như vậy, yêu thương chàng như vậy, tin rằng có ngày tôi sẽ đả động được trái tim chàng.
Vì thế lần về nhà mẹ đẻ này tôi tranh thủ ôm giấy bút chạy đi tìm quân sư thím ba cầu học, sau đó tổng kết thành một quyển chiêu thức tán tỉnh phu quân.
Đúng vậy! Phu quân ơi, chàng chuẩn bị đón nhận các cuộc tấn công liên tiếp của thiếp đi.
Nắm chặt nắm tay, ánh mắt kiên nghị, tôi thầm biểu quyết tâm, giơ cao cờ hiệu: Không tán đổ được phu quân tôi không phải Khương Yến Ngọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT